Tô Đường đang chật vật bò dậy từ hồ nước, cả người đều run rẩy. Thời tiết lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, khiến cho máu trong người nàng gần như bị đông cứng lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy như mình sẽ bị đông lạnh đến chết, nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng cái lạnh thấu xương này.
Trong trạng thái mơ hồ, nàng nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình.
Anh ta rất cao, có vẻ ngoài tuấn tú, nhưng nàng không thể nhìn rõ.
“Đào Nhi, bơi lội có vui không?” Tô Đường cảm thấy hàm răng mình run lên, và đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, cả đầu nàng như bị hồ dán lại.
Hỏi một câu như vậy giữa mùa đông, đúng là không thể hiểu nổi???
“Ngươi có bệnh không?” Không những không giúp đỡ mà còn châm chọc, điều này khiến nàng không thể nhịn được nữa.
Giọng nói của Tô Đường không lớn, nhưng trong cái lạnh thấu xương của gió Bắc, nếu là người khác thì âm thanh nhỏ bé ấy chắc chắn đã bị gió cuốn đi, nhưng người đàn ông đứng trước mặt nàng lại không hề bị ảnh hưởng.
“Còn có thể mắng chửi người khác, có nghĩa là vẫn có thể chịu đựng trong chốc lát nữa.” Nói xong, hắn liền nhấc chân, trực tiếp đạp đi lên.
Tô Đường trừng lớn mắt, tức giận đến mức muốn đánh nhau, nhưng trước mắt lại không có ai giúp đỡ nàng.
Nếu nàng không hành động, nàng dám khẳng định rằng sẽ trực tiếp tuyên cáo nhiệm vụ thất bại.
Có chết cũng muốn kéo người làm đệm lưng, đặc biệt là gã trước mắt này, thật sự giống như đang muốn giết người vậy!
Vì thế, khi thấy mình sắp bị đá xuống nước lần nữa, nàng liền ôm lấy đùi đối phương, nhất quyết không buông tay, và thành công kéo nam chính cùng nàng té xuống hồ nước.
Mặc dù nàng bị lạnh đến mức thần trí không rõ, nhưng vẫn nhớ rõ rằng người trước mặt chính là tội phạm giết người. Khi lôi kéo hắn cùng chết, khóe miệng nàng còn nở một nụ cười thực hiện được, khiến Dung Tấn không thể nhịn cười.
“Buông tay!”
Tô Đường có thể buông tay sao?
Tất nhiên là không thể, không những không thể buông tay, mà còn ôm chặt hắn hơn.
Vừa mới ngã vào nước, chiếc áo gấm đã bị ướt sũng.
Hắn cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay kia đang chạm vào mình, không kịp suy nghĩ, hắn liền rút ngay chủy thủ ra. Hồ nước không sâu, khi cả hai ngã xuống, nửa người trên của họ đều lộ ra ngoài.
Dung Tấn chật vật vật lộn, chân bị ôm chặt, hiện tại hắn chỉ có thể ngồi trong bùn nước. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang treo lơ lửng trước mặt. Nàng hẳn là bị shock, tuy đôi mắt to tròn mở lớn nhưng lại không có chút linh hoạt nào.
Cô gái nhỏ này xinh đẹp như hoa đào nở rộ, với ba phần quyến rũ và bảy phần ngây thơ, rất thu hút.
Thế nhưng, với vẻ đẹp như vậy, Dung Tấn không những không có chút thương xót, mà ngược lại, hắn lại muốn phá hủy vẻ đẹp đó.
Trong tay hắn là một con dao găm, mắt thấy sắp rơi xuống. Bốn phía bỗng vang lên tiếng động hỗn loạn, như thể có người đang đến gần.
Hắn nhìn cô gái nhỏ trong lòng đang ôm chặt lấy hắn, rồi quét ánh mắt về phía xa. Khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh lùng, “Đôi tay này, hôm nay tạm thời lưu lại đi.”
Tô Đường mặc dù đã bị đông lạnh đến mức đầu óc trở nên mơ hồ, nhưng khi đối phương rút dao găm ra, nàng vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm.
Chỉ có điều, thân thể cồng kềnh, vướng víu vì thấm nước lạnh quá lâu khiến nàng không thể phản ứng lại nhay.
Đến khi có người chạy tới, tiếng thét chói tai gần như không ngừng, nàng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi hôn mê, nàng cảm thấy có người ôm mình lên. Hơi thở lạnh lẽo đó khiến nàng dù hôn mê vẫn không thể không run lên theo bản năng.
——
Lời edit: Nam chính thế giới này bệnh không hề nhẹ 🥹
✅ Đã beta