Sau khi gặp được vợ của Nam Trần Thủ - tên của nam trung niên, hắn giải thích với vợ tên Cẩm Nhứ về nguyên nhân hắn quay lại muộn và nhận Chúc An làm giúp việc ở tạm bợ với họ.
Cẩm Nhứ ngại ngùng đánh giá nhìn Chúc An và đầu bếp đi theo Nam Trần Thủ, gập gập đầu với hắn xác định đã biết.
Rồi cả hai thì thầm với nhau về việc mua hay thuê nhà.
Chúc An và đầu bếp uống nước nước chè được bà cụ tốt bụng cho, đợi hai vợ chồng bàn bạc xong, Nam Trần Thủ lấy tiền cất giấu mang đi cùng.
Cả ba cùng nhau theo hướng dẫn của đầu bếp đi sang phía Nam thành tìm nhà.
Trong lúc đó có đi ngang qua tửu lầu hiện tại đang bị vệ bình bao vây kiểm tra giắt gao. Đầu bếp nhìn thấy liên cảm thán bản thân chắc phải nghỉ việc vài hôm rồi.
Chúc An cũng quan sát những tàn tích ở tửu lầu, quay đầu lại thấy một thứ sáng lấp lánh ở một bên góc ở chỗ cậu từng trú mưa, tò mò đi tới nhặt lên là một ngọc bội nhỏ bằng 3 ngón tay bị cháy xém vài chỗ hình con bướm có khắc một chữ nào đó không đọc được.
Liên tưởng đến cô gái che mặt, áo thêu bướm bị sét đánh, chắc chắn ngọc bội này là của cô gái kia. Thôi nhét túi tạm cậu chẳng biết mặt cô gái như nào để trả, chừng nào cô gái kia tìm tới thì trả vậy,
Thế là Chúc An cất ngọc bội đi, vội vàng chạy theo hai người kia nói chuyện hăng say quên mất cả cậu.
Đầu bếp dẫn đến một quầy bán gia vị, ông chủ bán gia vị này chuyên cung cấp gia vị cho tửu lầu, lâu ngày gặp mặt nên thân quen. Gần đây ông chủ mới chuyển nhà muốn cho thuê nhà cũ dài hạn, không muốn bán vì còn nhiều kỉ niệm, tuy nhiều người hỏi mua thuê nhưng ông chủ gia vị vẫn không thấy hợp ý nên chưa cho ai thuê.
Hắn thấy Nam Trấn Thủ thật thà nên dẫn đầu hắn đến hỏi chuyện thuê nhà với ông chủ gia vị.
Hai bên gặp nhau có đầu bếp làm kết nối, nói cười vui vẻ đồng thời nói tình hình của mỗi người.
Ông chủ gia vị đồng ý dẫn Nam Trần Thủ dẫn đi xem nhà, để lại quầy gia vị cho gia nhân, đưa họ đến khu nhà phía sau cửa hàng.
Băng qua con hẻm nhỏ với những căn nhà ngói đầu lá rụng, cuối cùng đến một cánh cổng gỗ cũ kĩ lớp sơn đã mất màu.
Ông chủ gia vị dùng chìa khóa đồng mở cửa ra.
Bên trong là một khúc sân nhỏ, chính giữ là một căn nhà ba gian, một phòng chính để tiếp khách và hai phòng ngủ. Bên trái là nhà kho từng để cất chứa gia vị. Bên phải là nhà bếp và phòng chứa củi, kế bên còn có một giếng nước trong vắt và một cây nhãn to lớn nhìn từ phía xa còn trông thấy rõ. Mọi thứ trong nhà trông cũ nhưng vẫn ngăn nắp sạch sẽ.
Sau khi tham quan thấy không có vấn đề gì, cả bốn liền quay lại đưa tiền cọc, làm 2 giấy tờ cho thuê lăn dấu tay để cho đầu bếp làm nhân chứng, cuối cùng lên một đồn nhỏ nhờ quan sai đóng dấu xác nhận.
Bên thuê và bên cho thuê vui vẻ ra về, hẹn lúc nào đó tới tửu lầu chỗ đầu bếp làm việc ăn một chuyến. Thế là Chúc An và Nam Trần Thủ cùng nhau trở về phòng trọ để chuyển đồ.
Lại đi ngang qua tửu lầu, một người gần đó nhận thấy đầu bếp, liền vội vã chạy tới bên cạnh. Đầu bếp liền giới thiệu là phụ bếp đang học việc tay nghề của hắn.
Nam Trần Thủ và phụ bếp lịch sử chào hỏi một chút, còn Chúc An không biết nói sao chỉ có thể gật đầu cười thân thiện.
Phụ bếp có chuyện gì gấp lắm, thì thầm vào tai đầu bếp vài lời, sắc mặt hắn thay đổi, liền hướng về phía Nam Trần Thủ.
“ Trần huynh đệ, hiện tại ta đang việc gấp ở tửu lâu ta làm nên không thể giúp đệ ở phần sau như đã hứa, xin thứ lỗi”
Nam Trần Thủ vội vàng nói:
“Không sao đâu, huynh có việc gấp, cứ đi đi, một mình ta có thể gánh vác được, với lại có thiếu niên này giúp đỡ mà nên xong sớm thôi”
Chúc An vỗ ngực, biểu thị cứ tin vào tôi.
Đầu bếp thấy Nam Trần Thủ không trách mình nên cũng đỡ áy náy, vì bản thân hắn là người khá cố chấp về lời hứa, rồi chào tạm biệt, đi theo phụ bếp vào hướng tửu lâu.
Hai người Chúc An tiếp tục đi về phòng trọ. Nam Trần Thủ chia sẽ niềm vui thuê được nhà với vợ, cả ba lập tức chuyển đồ đi.
Nam Trần Thủ cưỡi một chiếc xe lừa chậm chạp chở vợ và 2 xe kéo hàng hóa, phía sau Chúc An nhanh nhẹn đi theo xách theo hành lí của hai vợ chồng dư ra.
Chúc An hiểu bản thân ở thế giới này không biết cái gì cả, hiện tại chỉ có thể nhờ vào gia đình Nam Trần Thủ cho ăn nhờ ở đậu nên càng ra sức.
Tới nơi, những vật to lớn và bao trà thì Nam Trần Thủ nhanh chóng khuân vác vào trong.
Chúc An dựa khả năng thẩm mỹ sắp xếp đồ đạc một cách hợp lí.
Nam Trần Thủ tuy không biết tại sao cậu lại đặt đồ ở vị trí như vậy nhưng lại nhìn trông rất thích mắt hài hòa nên để cậu tự do phát huy.
Còn Cẩm Nhứ bụng mang thai không tiện di chuyển nên đảm nhận việc sắp xếp quần áo và chuẩn bị thức ăn vì trời đã ngã tối.
Suốt 2 tiếng đồng hồ mới làm xong việc, Cẩm Nhứ thắp chiếc đèn dầu cũ được tìm thấy ở bếp ra, trên bàn ăn bày ra một đĩa sủi cảo nóng hổi đã hấp lại.
Nam Trần Thủ nhanh nhẹn cầm hộ nàng ấy cây đèn dầu cần thận đặt lên bàn, đở lấy vợ mình ngồi xuống ghế:
“Phu nhân à, mấy cái đèn này nặng và nóng lắm, nàng đừng đụng tới kẻo bị thương, để ta lo cho.”
“Ta không yếu đuối như vậy đâu, năm xưa một mình ta có thể gánh hai thùng nước lớn đấy, tướng công không cần phải lo lắng thái quá”
Tuy nói vậy, trong mắt nàng chứa đầy ý cười, phụ nữ ai mà không thích được người đàn ông cửa mình chiều chuộng chứ.
Sau đó Cẩm Nhứ quay đầu lại vẫy tay với Chúc An đang núp ở góc cửa.
“Cậu gì đó ơi, chắc cậu đói rồi, lại đây chúng ta cùng ngồi ăn“
Chúc An “…” Tôi thấy hai người tương tác là đủ no rồi.
Chúc An xui tay ý nói từ chối muốn ăn riêng vì nghĩ bản thân là người ngoài ngay cả tên đều không biết, không dám ngồi chung bàn với hai vợ chồng Nam Trần Thủ để cả ba không ngại ngùng.
Vợ chồng biết được ý nghĩ của cậu nhưng vẫn niềm nở mời cậu ngồi vào ăn. Thấy thế, Chúc An đành dè dặt ngồi chung bàn, chỉ dám ăn ít chậm rãi.
Cẩm Nhứ tâm tư tinh tế, nàng dùng cả buổi chiều để quan sát Chúc An, thấy cậu tay chân trắng trẻo sạch sẽ, mặt non nớt, quần ngoại hình kì lạ chất liệu sang trọng, tính cách có chút trầm lặng, không phải người xấu, có thể là quý công tử nào đó đi du ngoại bị trộm cướp trở nên nghèo túng, vì vậy nàng muốn vừa ăn vừa nói chuyện để hiểu rõ cậu hơn để ở chung lâu dài không có nhiều khúc mắc.
“Cậu bé cậu tên gì vậy?” Cẩm Nhứ hỏi
Chúc An ngắn gọn trả lời là “Chúc An”, nói nhiều thêm thì hai người không hiểu, tránh lẫn lộn.
Hai người lần đầu tiên nghe thấy ngôn ngữ này nên mất rất lâu để ghi nhớ, lại lẩm bẩm trong miệng tên cậu có pha một chút âm sắc của thế giới này.
Nam Trần Thủ vừa nhai một miếng sủi cảo vừa tiếp lời:
“Chúc An, trông cậu như vậy chắc tầm 14,15 tuổi thôi phải không ?”
Chúc An biểu thị không phải.
Nam Trần Thủ không ngờ bản thân lại đoán sai, lại nói thêm vài tuổi nữa, cho đến 19 tuổi thì, Chúc An mới gật đầu.
Nam Trần Thủ nhìn cậu sốc lắm, ánh mắt hắn nhìn cậu như một đứa trẻ khai gian tuổi mua rượu.
Xác nhận nhiều lần cậu không lừa dối, Nam Trần Thủ vô định nhìn xa xăm.
“Từ khi sinh ra đến giờ 20 năm qua tôi mới thấy người thường trẻ như này vậy”
“…” Khoan đã, anh mới 20 tuổi Á.
Nhìn khuôn mặt ông chú trung niên 35 đầy sương gió, cậu cũng sốc không nói lên lời, quay mặt lại nhìn Cẩm Nhứ trông gần 30 tuổi.
Cẩm Nhứ cười cười.
“…Tuổi phụ nữ không nên hỏi “
Đề tài tuổi tác này im lặng đá sang bên, cả ba tiếp tục tiếp nói chuyện tuy nội dung toàn là vợ chồng Nam Trần Thủ nói chuyện, còn cậu ập ờ dùng tay biểu thị một số chỗ. Ít ra bữa ăn nghĩ rằng sẽ gượng gạo, không ngờ lại trôi qua hài hòa nhưng thế.
Ăn xong, Chúc An nhanh tay mang bát đĩa đi rửa, Cẩm Nhứ vốn dĩ từ chối để Chúc An làm việc này, nhưng dưới ý khuyên hai vợ chồng nghỉ ngơi trước của cậu nên đành thôi.
Nàng kéo chồng mình vào trong phòng ngủ, rồi khiêng vài bộ quần áo cũ kĩ có kích thước lớn nhỏ khác nhau.
“Chúc huynh, ta thấy y phục huynh đáng giá, ta nghĩ huynh nên thay đi, tránh cho làm bẩn. Còn những bộ khác không vừa người thì huynh có thể dùng làm đệm lót ngủ cho đêm nay.”
Nam Trần Thủ áy náy tiếp lời.
“Xin thứ lỗi vì không có nhiều thứ chuẩn bị cho Chúc đệ, ta đã dọn căn phòng trống đối diện để dành cho đệ có thể qua đó để nghỉ ngơi.”
Chúc An gật đầu cảm ơn rồi nhận lấy quần áo, ban đầu cậu xin nhận vào ở đây nghĩ rằng sẽ sống như người hầu ngủ ở kho củi, không ngờ họ lại thân thiện như vậy, không xem cậu là gia nhân mà cho cậu một phòng riêng, đưa túi tiền cho Nam Trần Thủ thật đáng giá mà.
Không còn chuyện gì còn để tâm, hai người qua một ngày mệt mỏi để lại đèn dầu, vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Chúc An thay đổi quầy áo, mang quần áo đi giặc đồng thời rửa luôn chén đĩa, nước giếng lạnh lẽo thấm từng ngón tay, không có nước giặc nên cậu kĩ càng chà sạch quần áo.
Liên tục làm hành động chà xát như nhằm làm vơi bớt nỗi bất an ở một thế giới khác. Đến khi bị rách ra một đường máu, Chúc An mới ngừng lại.
Haiz~Mình đang làm cái quái quỷ gì đây.
Chúc An nhìn vết máu dính vào chiếc áo sơ mi trắng mãi không rửa sạch được đành từ bỏ.
Chấp nhận vết máu đó.
Như chấp nhận hoàn toàn bản thân cậu bị kẹp ở đây
Ở nơi xa lạ không thể trở về nhà.