Ba lô của Chúc An bị lấy đi, cậu cùng một số người khác dẫn tới một nhà giam.
Cửa nhà giam đóng lại, mọi người ai nấy đều bình tĩnh kiếm một chỗ ngồi chờ.
Chúc An ngồi xổm cạnh song sắt, không hiểu tại sao mấy người kia lại không hoảng sợ hay căng thẳng chút nào.
Không chỉ mỗi cậu nghĩ vậy, một nam trung niên đang đứng mờ mịt cũng thấy thế.
“Sao mấy người mặt bình tĩnh rứa, ngộ lần đầu bị bắt, sợ muốn chết”
Dù ở đâu thì ăn cơm tù cũng không vui tẹo nào.
Chúc An thầm tặng cho bác trung niên kia một nút like đã nói giùm tiếng lòng của cậu. Nhưng giọng nói đậm chất vùng miền này làm cậu ngớ người.
Bây giờ nghe cẩn thân, nhận ra tai cậu nghe vẫn là ngôn ngữ của thế giới này, trong não tự lồng tiếng vào bằng ngôn ngữ quen thuộc, tính cả luôn lồng tiếng mang chất địa phương này luôn.
Đây là bàn tay vàng của cậu à? Nhưng lúc đi qua nơi có chữ viết nhưng đọc chẳng hiểu cái gì cả. Thật không rõ nguyên lí hoạt động của cái phiên dịch này như thế nào.
Một ông chú mặc tạp dề hình như là đầu bếp đáp lại nam trung niên.
“Nghe giọng của anh thì biết anh là người vùng khác. Nếu vừa đến đây thì anh chưa biết thì kinh thành gần đây trị an bất ổn do một lớn người đổ về kinh thành để tham gia sát hạch của tiên môn Vạn Thần Châm diễn ra 30 năm một lần. Người bình thường thì không nói làm gì, mà một số tán tu, con cháu nhà giàu, quý tộc ở địa phương có tự tu tại nhà, kẻ lưu vong tù tội ở nước khác,... cũng đến tốt xấu lẫn lộn. Có lúc tranh cãi, giao đấu, cướp bóc nơi vắng vẻ,... đủ loại nên long tâm nổi giận tăng cường trị an. Thành ra cứ có vấn đề gì mà kẻ gây họa chạy mất là đội trị an bắt hết người kẻ nghi về thẩm vấn. Mà việc đánh nhau cướp bảo vật lần này xảy ra đối với công chúa hoàng thất, chắc sẽ kiểm tra gắt gao hơn”
Nam trung niên thấy vị đầu bếp kia tiếp lời, khá dễ nói chuyện, lại hỏi tiếp.
“Vậy dân chúng bị bắt liệu có oán trách không? Ngộ nhớ mang máng quốc pháp quy định không được bắt bớt giam cầm con dân vô tội. Với lỡ may bắt oan người vô tội thì sao rứa”
Chú đầu bếp kia kéo Nam Trung niên về ngồi cạnh mình.
"Chú em đừng lo bị bắt lầm, khi thẩm phán thì đội vệ binh sẽ dùng một một pháp bảo gọi là "Thấu", khi nói dối thì sẽ sáng lên. Thẩm vấn xong và tra xét thêm một số thứ thì sẽ thả đi, còn được được cho ít tiền, coi như phí an ủi tinh thần. Nên dân chúng lúc đầu có oán, nhận được tiền cũng nguôi ngoai. Trong khoảng thời gian đó, vấn đề trị an cũng giảm nhiều ngược lại dân chúng trở nên tích cực báo cáo, cực kỳ hợp tác làm thẩm vấn."
Nam trung niên nghe vậy mặt giãn ra, nhưng hắn vẫn còn chút thắc mắc.
“Sao không ra lệnh đóng cổng thành lại cấm người ra vào”
Đầu bếp nhìn chằm chằm vào nam trung niên như tên ngốc.
“Không phải ngươi tới kinh thành để tham gia khảo hạch của tiên gia à? Sao vấn đề cơ bản này mà không biết”
Nam trung niên vội xui tay.
“Không phải không phải, ngộ muốn tới đây để định cư, ngộ mới lấy vợ nên tính ở nơi nhộn nhịp thịnh vượng hơn để sống.”
Đầu bếp niềm nở giải thích.
“Để bản mổ nói cho nghe, tiên môn kia có quy định tuyển người tham gia khoả hạch không phân biệt giàu nghèo, ăn mày, kỹ nữ, hoàng thất, quý tộc, tù nhân, tuổi tác,...Không ai được cấm cản bất cứ ai có mong muốn bước đi trên con đường thành tiên. Nên không có lệch cấm cổng thành, với lại nếu cổng thành đóng hơn một tháng thì ruộng đất vườn cây không ai chăm sóc thu hoạch, kể cả hàng quán buôn bán không có khách,.. như thế dân chúng sẽ nghèo đói hết. Người từ khắp đến nhiều như thế này còn làm buôn bán ở kinh thành càng phát đạt hơn. Người tính ở đây lâu dài thì mở tiệm nhỏ vào thời điểm này là hoàn hảo.”
Nam trung niên thấy liên quan đến việc định cư, liền hỏi thêm về giá cả nhà ở, thức ăn, nơi ở đáng sống,... Đầu bếp cũng vui vẻ nói hết.
Chúc An nghe đến đây rồi không quan tâm nữa, ánh mắt thả hồn nhìn ngoài song sắt.
Được một lát, tên lính canh đưa tới 1 cái lồng hấp 10 cái bánh bao.
“Mấy người ăn nhanh rồi ra thẩm vấn”
Nói xong hắn đứng một bên đợi.
Mọi người chia nhau từng chiếc bánh bao trắng thơm phức, Chúc An lấy một cái gặm dần tuy bánh khá là ngon nhưng lại ăn nó ở trong tù, cảm xúc khá ngại ngùng một cách lạ lạ.
Lính canh đợi tầm hai ba người ăn xong dẫn ra thẩm tra theo từng đợt. Đến lượt nhóm gồm cậu và nam trung niên cùng đầu bếp được dẫn ra vào căn phòng khác nhau.
Chúc An vào trong đó, có một người người đang ngồi đợi, chính là cái vị đội trưởng đã kêu bắt cậu vô đây, ngay cả hai người phía sau thủ vệ cũng là hai người kéo cậu đi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Chúc An ngồi xuống một cái ghế thấp, ngắm nghía vật trước mắt, là một viên đá nhỏ xíu màu hồng nhạt được lồng kín cẩn thận, đoán đây là "Thấu" được vị đầu bếp kia nhắc tới.
Đội trưởng liếc xéo nhìn Chúc An, cậu dùng ánh mắt tự cho là siêu cấp vô tội nhìn lại.
Đội trưởng cầm một tập giấy liên tục đối chiếu ngoại hình cậu với thông tin được ghi, hắn lấy bút đỏ khoang vào dòng “ Nam, tuổi tầm thiếu niên, tóc đen ngắn cũn, ăn mặc kì lạ. Vật dụng mang theo: một cái tay nải màu xanh đen có hai dây treo kì lạ: đang kiểm tra thêm”
Rồi hắn đưa tờ giấy cho binh lính bên cạnh, bình lính kia tiếp nhận tờ giấy xong ra ngoài tầm một khắc quay lại trên tay cầm theo ba lô của cậu.
Đội trưởng mở ba lô ra đổ hết mọi thứ trong đó ra ngoài, bút, thước, màu, sách vẽ, giấy, điện thoại, đồ dùng cá nhân, quần áo,... đầy ắp trên mặt bàn.
Tuy mọi người nhìn đống đồ của cậu tuy tò mò nhưng thêm một phần cảnh giác.
Sau đó,đội trưởng lấy một cuốn số ra, bút trên tay chấm mực.
“Họ tên”
Chúc An chưa hiểu đang làm gì, đơ ra tại chỗ.
Vị đội trưởng chau mày.
“Đang nói ngươi đó, trả lời nhanh, họ tên, tuổi, năm sinh, quê quán”
Chúc An lắp bắp trả lời.
“ Chúc....Chúc An, 19 tuổi, 25 tháng 12 năm 2004, tạm trú ở Sài Gòn”
Mọi người nhìn Chúc An với ánh mắt kì lạ. Đội trưởng sững người.
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Chúc An thấy mọi người nghe không hiểu, nghĩ là mình nói nhỏ quá họ không nghe thấy.
“Tôi tên là Chúc An, 19 tuổi, sinh ngày 25 tháng 12 năm 2004, tạm trú ở Sài Gòn”
Chúc An trả lời rõ to nhưng mọi người xung quanh vẫn vẻ mờ mịt. Chúc An bây giờ mới nhận ra ngôn ngữ cậu nói vẫn là tiếng nguyên bản, cậu nghe hiểu được người ở đây nói mà họ lại không hiểu cậu nói gì.
Đội trưởng biểu tình phức tạp nhìn ngọc " Thấu" không hề sáng lên, có nghĩa là cậu ta đã trả lời câu hỏi của hắn, hắn nghĩ chẵn lẽ người này là người cổ tộc vì cả đại lục đều gần đều sử dụng chung một ngôn ngữ, chỉ những Cổ tộc có lịch sử xa xưa sống tách biệt với thế nhân hầu như vẫn giao tiếp bằng sáng tạo ngôn ngữ riêng hoặc cổ ngữ.
Hắn kêu người cho mời một vị tiên sinh họ Diệp tới, vị này học thức cao, hiểu nhiều ngôn ngữ, thường giúp đội tuần tra phiên dịch ngôn ngữ, văn tự.
Chúc An đợi thêm vài phút, lần này thêm một một ông lão tóc hoa râm tình thần sáng sủa bước vào, chấp tay chào mọi người, rồi vào ngồi bên cạnh đội trưởng.
Vẫn là câu hỏi lúc nãy, Chúc An vẫn trả lời như cũ.
Diệp sinh tiên vuốt râu, im lặng một lúc, thở dài, kéo đội trưởng sang một bên tránh Chúc An, thầm thì.
“Diệp mỗ hiểu biết kém, không biết người kia đang nói gì, có thể người kia ở Cổ tộc nào đó chưa từng được biết đến. Theo ta quan sát lúc nãy, thì người này hiểu chúng ta nói nhưng chúng ta không hiểu hắn. Ta khuyên ngươi nên thả người này ra thì tốt hơn.”
Đội trưởng không muốn thả người đi cho lắm , vụ việc lần này liên quan đến Tam công chúa, hắn mà công tác không nghiêm để người khác biết được báo cáo thì cái chức vụ bé nhỏ này khó giữ được.
Diệp tiên sinh này nhìn rõ trong lòng đội trưởng nghĩ gì.
“Một số Cổ tộc có bí pháp đặt biệt, ngươi nhớ vụ Nam Thái thành 5 năm trước không. Ngươi cứ thả người kia đi, phái người âm thầm giám sát rồi báo lên cấp trên là được”
Đội trưởng nghe vậy, nghĩ cũng thông.
Thế là Chúc An được thả ra ngoài trong sự ân cần quan tâm một cách khó hiểu của đội trưởng và Diệp tiên sinh kia, tất nhiên cậu được tặng thêm một túi tiền nhỏ khá nặng tay.
———————————
Chúc An ngồi trên bậc thềm, nhìn mưa to xối xả, tay xoay xoay túi tiền, đối diện là quầy bán ô dù đang đông đúc khách.
Bất giác Chúc An không biết bây giờ bản thân nên làm gì, nên đi đâu.
Chúc An nghĩ nếu như hôm qua không buồn mồm mà đi mua đồ ăn khuya, không vì tiếp kiệm thời gian đi đường mà chạy vào cái đường rải toàn là đinh thì xe không lủng lốp và cậu không cần phải đứng đợi xe mà xuyên tới đây.
Hối hận lúc này chẳng làm được gì, hiện tại điều lo lắng lúc này là tìm nơi ở, tiền, đồ ăn và thông tin. Tuy lúc nãy cậu được cho tiền bồi thường nhưng hiểu được chừng này chỉ mua một ít đồ ăn giá thấp sống qua ngày. Chưa kể đến việc rào cản ngôn ngữ nữa.
Haiz~Đúng là khó khăn muôn phần.
Lúc này lướt qua người cậu là đầu bếp và nam trung niên kia, họ cũng đã thẩm vấn xong. Hai người trò chuyện rôm rả, gọi nhau huynh huynh đệ đệ. VỊ đầu bếp kia nói rất nhiều thứ cho nam trung niên nào là vợ của phú thương này đánh ghen với tiểu thiếp, rồi tiểu thư thiểu năng nhà kia tự nhiên thông minh sáng dạ, đến chủ tửu lầu bệnh hôi nách nên bị vợ ghét bỏ ngủ ra riêng ,... các kiểu.
Hai người họ tiến đến quầy ô mua hai cái ô, hỏi giá một cái 2 hào, sau khi thanh toán tiền xong liền cùng về một phía vừa đi vừa nói.
Chúc An nghĩ nên thử đi theo hai người kia nói chuyện, có khi nghe ngóng được thông tin ở thế giới này.
Thế là cậu làm giống mọi người đưa 2 đồng tiền có lỗ vuông cho chủ quầy, rồi nhận ô, liền sau đó lặng lẽ đi theo hai người kia không gần không xa, đủ để nghe được tiếng nói chuyện.