Mỗi khi cô rơi vào giấc ngủ sâu, trước mắt cô sẽ xuất hiện một chồng giấy, cao bằng bản kế hoạch nửa năm, nặng bằng quyển đề ôn thi đại học.
Làm cho người ta liếc mắt một cái đã muốn lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng Vạn Bảo Bảo trong mơ lại phát hiện mình không thể nhắm mắt…
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, cô biết mình đang nằm mơ, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được.
Giống như một cơn ác mộng, sau lưng có vô số con zombie đang truy đuổi, cô lớn tiếng kêu to, nhưng lại không thể tỉnh giấc.
Chỉ còn lại thân thể đang ngủ say, ở trên chăn vặn vẹo một trăm tám mươi độ.
Vạn Bảo Bảo thấp thỏm nhìn bốn phía, ngoại trừ cái bàn trước mặt cùng một chồng giấy, bốn phía đều là sương mù đen dày đặc.
Người ta thường nói giấc mơ là hình ảnh thu nhỏ của tiềm thức con người, Vạn Bảo Bảo không ngờ tiềm thức của cô lại thích học tập như vậy…
Cô bước về phía trước, lập tức thân thể dừng lại, cúi đầu nhìn mới thấy con đường dưới chân cũng là một đoàn sương mù đen mềm mại.
Cảm giác ở chân rất kỳ quái, tựa như giẫm lên lưng cá chình biển khổng lồ.
Vạn Bảo Bảo liếm môi, kiên trì đi tới trước bàn gỗ, rốt cục đi tới bên cạnh bàn, cô đặt mông ngồi lên ghế gỗ, nhanh chóng nâng chân lên khỏi mặt đất.
Cô còn sợ hãi nhìn xuống dưới, từng đoàn sương đen nồng đậm cuộn tròn dưới chân, phảng phất như một giây sau sẽ nuốt trọn chân của cô.
Ở trong giấc mơ của mình còn có thể dọa sợ chính mình... Chỉ có thể nói, giấc mộng này thật sự quá tà môn…
Vạn Bảo Bảo thở dài một hơi, khóe mắt liếc tới chồng giấy trên bàn.
Cô có chút tò mò, trong tiềm thức của mình đến tột cùng muốn học cái gì.
Giấy trên mặt bàn không phải là giấy in A4 hiện đại, giấy này hơi vàng, rất mỏng, là giấy Tuyên Thành thường dùng thời cổ đại.
Còn rất hợp với tình hình.
Vạn Bảo Bảo cười khẽ một tiếng, nhìn kỹ.
Nội dung trang giấy đập vào mắt, biểu tình trên mặt Vạn Bảo Bảo bắt đầu sụp đổ.
Khóe miệng đang nhếch lên chậm rãi hạ xuống, hai con ngươi màu đen khẽ rung động trong hốc mắt.
Bốp một tiếng, Vạn Bảo Bảo đập tờ giấy lên bàn.
Trên giấy cũng không có viết gì đáng sợ làm cho người ta nổi da gà, nội dung có chút tương tự như tài liệu tập đọc.
Tương tự mấy tấm thẻ tập đọc khi còn bé, bên dưới là hình ảnh minh họa đầy màu sắc hấp dẫn sự chú ý của trẻ em, ở trên là chữ giản thể.
Nhưng nội dung trên giấy lại thích hợp cho người lớn xem hơn.
Hai hàng chữ song song, ở dưới là chữ phồn thể Vạn Bảo Bảo còn chưa quen nhìn, ở trên là quỷ họa phù cô càng xem không hiểu. Giống như là ném chữ phồn thể vào máy giặt, vắt hai mươi phút cho khô vậy.
Vạn Bảo Bảo lúc này mới phát hiện, đây có thể cũng không phải là giấc mộng tự chủ của cô.
Nói cách khác, có lẽ là có người muốn cho cô có giấc mộng này.
Căn cứ vào tiềm thức và trí tưởng tượng của cô, cô không thể làm được giấc mộng này.
Nếu như chữ trên giấy không có kết cấu, chỉ là một ít quỷ họa phù còn tốt. Nhưng những chữ đó không có chữ nào lặp lại, thoạt nhìn tựa như thật sự có loại chữ như vậy tồn tại.
Vạn Bảo Bảo theo bản năng không muốn học nó.
Cô nhìn quanh bốn phía, thanh âm không lớn hỏi: “Ngươi là ai, là ngươi đưa ta tới đây sao?”
Vạn Bảo Bảo hít sâu, lắng nghe một lúc lâu, trong sương mù đen kịt không có một tiếng động nào. Sương mù dày đặc quanh quẩn, giống như mấy viên đá khói nhuộm màu.
Đẩy tờ giấy đến mép bàn, Vạn Bảo Bảo vùi mặt vào khuỷu tay, nằm sấp xuống bàn.
Cô híp mắt, cảnh giác bốn phía quỷ dị.
Cô không hề buồn ngủ, toàn bộ đại não thanh tỉnh giống như uống một nồi cà phê hầm trà đặc.
Cảm giác trong giấc mơ quá rõ ràng, cô thậm chí có thể cảm nhận được cánh tay hơi ngứa ngáy.
Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một cỗ lực đẩy không lớn dưới cánh tay trái, phảng phất có thứ gì đó đang chui vào dưới cánh tay của cô!
Vạn Bảo Bảo giật mình, nhảy dựng lên.
Liền nhìn thấy trang giấy cô vừa xem qua, đang ra sức cong người chui xuống dưới cánh tay cô, tựa hồ như muốn rơi vào trong tầm mắt cô.
Chú ý tới động tác của Vạn Bảo Bảo, trang giấy kia lắc lư vài cái, lập tức liền ngoan ngoãn nằm thẳng như không có việc gì, giả vờ mình chỉ là một tờ giấy Tuyên Thành bình thường.
Vạn Bảo Bảo:…
Không phải, ngươi vừa rồi củng ta mạnh như vậy, bây giờ còn muốn giả vờ làm tờ giấy bình thường?
Vạn Bảo Bảo theo bản năng tránh xa trang giấy kia, hai tay ôm đầu gối cuộn mình trên ghế gỗ, cằm đặt trên đầu gối, cùng với tờ giấy Tuyên Thành kia mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô vốn không dám xem, bây giờ nhìn thấy hành vi quỷ dị của tờ giấy này, lại càng không dám xem.
Trong tiểu thuyết huyền huyễn không phải đều viết như vậy sao, một khi học cái gì không nên học, có thể xem hiểu thứ người khác xem không hiểu, vậy cũng chỉ có hai kết cục.
Một là hoài bích kỳ tội (*).
(*) Hoài bích kỳ tội: người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.
Cho dù ngươi là bị động, cũng không ảnh hưởng người khác muốn mạng ngươi.
Hai là trở thành thịt Đường Tăng.
Người khắp thiên hạ đều hận không thể có được ngươi, từ đó sở hữu đại nghiệp rung trời.
Không giống người thường cũng không phải là chuyện tốt. Cô không muốn bị người ta đuổi giết, cũng không muốn bị vạn người truy đuổi.
Vạn Bảo Bảo rất buồn bực, thứ này rốt cuộc làm cách nào đi vào trong mộng của mình, lại có liên quan gì đến việc cô xuyên qua.
Đúng lúc này, trong dư quang của Vạn Bảo Bảo, cô nhìn thấy tờ giấy trên bàn kia bỗng nhiên chậm rãi đứng lên.
Dường như còn sợ cô thấy không rõ, còn bay về phía trước.
Vạn Bảo Bảo: "...”
Nó muốn làm gì vậy, muốn tự đề cử bản thân sao?
Hơn nữa, có ai thấy tờ giấy nào không gió mà nhúc nhích chưa?
Phối hợp với khung cảnh tối đen như mực, lông mao trên tay Vạn Bảo Bảo dựng hết lên!