Gia Sư Đẹp Trai

Chương 5:


2 ngày


Follow bọn mìk tại Tiktok: @hai_duong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đón chờ nhiều truyện hợp gu nữa nhé QvQ

13 

Tai tôi nóng bừng, không muốn trêu chọc nữa, tôi thú nhận: “Đừng lo, anh chỉ hôn em thôi chứ không làm gì khác đâu”.

Tống Lâm Thịnh trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ồ"

Không biết có phải là do tôi hiểu lầm hay không, nhưng anh ấy cảm thấy hơi…mất mát.

Nhưng một lúc sau, anh lại lấy lại tinh thần chiến đấu: "Vậy câu trả lời của em là gì? Anh đã nói là anh thích em rồi, vậy... em có bằng lòng làm bạn gái anh không?"

Rõ ràng đã biết hôm nay mình sẽ tỏ tình.

Nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.

Tôi suy nghĩ hồi lâu: “Em đang ở trong lớp, em cần chúng ta bàn luận kỹ về vấn đề này, buổi trưa chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp, em sẽ đến quán cà phê của anh”

Ngay khi tôi đặt điện thoại xuống, bạn thân tôi cô ấy đã tỉnh dậy.

Cô ấy điên cuồng an ủi tôi trên WeChat và hỏi tôi trận chiến đêm qua diễn ra như thế nào.

Tối qua có gì không? Tình hình chiến đấu ổn không?

Tôi đáp: "Có vẻ không ổn, tớ sẽ lên lớp trước, không nói chuyện nữa.”

Tôi nhét điện thoại vào túi, cuối cùng cũng đến giờ tan học.

Tôi gần như nghẹn thở.

Vì tôi để điện thoại ở chế độ im lặng nên hơn 20 tin nhắn không nhận được.

Cô ấy gửi một loạt các biểu cảm sốc.

"Làm sao một người đàn ông có thể không làm gì vào thời khắc quan trọng?"

"Đàn ông không làm được thì có ích gì! Chia tay anh ta đi."

"Mà nghĩ lại thì anh ấy đẹp trai và dáng người cũng tốt, giữ lấy cũng được, nhưng anh ấy cần phải được chữa trị nhanh chóng"

“Mình đã đặt mua một số món bổ thận mang về cho anh ta dưới danh nghĩa của cậu.”

“Vì không biết căn hộ của anh ta ở đâu, vậy nên mình để địa chỉ là quán cà phê của anh ấy.”

“Đừng cảm ơn mình nhiều quá.”

Lúc này tôi như bị sét đánh.

Cứng ở bên ngoài và mềm ở bên trong.

Cảm ơn!

Tôi gần như muốn nguyền rủa.

Nhìn vào thời gian, tin nhắn của cô ấy gửi là từ hai mươi phút trước.

Tôi lao đến quán cà phê nhanh nhất có thể, cố gắng ngăn chặn trước khi nó đến.

Tuy nhiên, vẫn là đã chậm mất một bước.

14.

Tống Lâm Thịnh hôm nay đặc biệt trịnh trọng, mặc một thân tây trang, ngồi ở bên cửa sổ sô pha.

Khuôn mặt ửng hồng khiến anh trông càng chói sáng hơn bình thường.

Đôi mắt anh đầy dịu dàng, và anh đang lẩm bẩm như thể đang diễn tập điều gì đó.

Cho đến khi người giao hàng xuất hiện với đơn hàng bạn tôi gửi đến.

Vẻ mặt anh khi nhận cứng đờ: "Thuốc? Tôi không đặt thuốc này"

Người giao hàng nhìn tờ giấy: "Tô Dao là bạn anh à? Trên tờ giấy nói cô ấy mua cho anh."

Tống Lâm Thịnh ngượng ngùng cười: "Đúng vậy, em ấy thật chu đáo, hẳn là cho rằng tôi uống rượu sẽ đau đầu."

Ngay cả người giao hàng cũng nói: “Thật là một tình yêu đáng yêu”

Tôi sợ quá, vội chạy tới: “Đừng bóc! Giao nhầm thuốc!”

Tuy nhiên, anh ấy nhanh tay quá.

Một đường băng keo đã bị rách toạc.

Khoảng trống đó đủ để anh có thể nhìn rõ bên trong là gì.

Lúc này, nụ cười của anh biến mất.

Chàng trai giao hàng nhịn cười và chạy khỏi hiện trường vụ án.

Tống Lâm Thịnh đau lòng nhìn tôi.

Người thường trông giống như một vị thần cao lãnh, giờ lại lộ ra đôi mắt cún con đầy đau đớn.

“Vậy là hôm qua đã xảy ra chuyện gì phải không?”

"Em không hài lòng với biểu hiện nào của anh? Em muốn anh bồi bổ cho thận của mình?"

Cứu mạng!

Thuộc tính S nào? WTF!!!

Biểu cảm này khiến tôi trông như đang bắt nạt ai đó.

Có rất nhiều bạn cùng lớp ở trong quán cà phê.

Đi một lúc tôi thấy nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh một cách cuồng nhiệt.

Tôi sợ đến mức không có thời gian để trả lời nên đã lấy điện thoại ra và lướt qua các bài đăng.

Chắc chắn rồi.

Chuyện xấu hổ vừa rồi đã được đăng tải lên hội nhóm của trường.

"Anh có tin rằng đây là một sự hiểu lầm?"

Tôi lấy lịch sử trò chuyện với bạn thân ra để chứng minh bản thân.

Vì thế anh cau mày nói: "Tình hình chiến đấu... không tốt sao?"

Sau khi chứng minh xong, tôi quên mất nó.

Sau hơn 20 phút giải thích, tôi mới giải thích tối qua không có chuyện gì xảy ra, chỉ là tôi lấy đi một chiếc vòng cổ thôi.

Lúc đó, tai anh đỏ bừng.

Anh ấy trông giống như một cậu bé ngây thơ.

Tôi còn rất trẻ trong mọi quá trình yêu đương, không còn cảm giác ưu việt như trước nữa.。

"Tô Dao, anh hy vọng em có thể trở thành bạn gái của anh, vậy câu trả lời của em là gì?"

Tôi để lộ chiếc vòng cổ.

"Anh ngốc à? Em đang đeo dây chuyền mà anh cho này, làm sao em có thể để anh cho em không công được?"

Vừa dứt lời, anh ấy dường như đã nhìn thấy điều gì đó đẹp đẽ nhất trên đời.

 Đôi mắt Tống Lâm Thịnh như toả sáng rực rỡ.

15.

Chính thức hẹn hò.

Mẹ tôi vừa xin nghỉ phép không bao lâu và giờ mẹ lại xin nghỉ phép lần nữa và chạy thẳng đến trường.

Là người giật dây ban đầu, bà đương nhiên không có gì để nói.

Chỉ là tâm trạng tồi tệ nhìn tôi: “Cuối cùng con cũng có được bắp cải ngon?”

“Mẹ ơi, mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?”

Tống Lâm Thịnh nắm tay tôi, rất bình tĩnh nhìn vào mắt mẹ tôi: “Dì ơi, con thích Tô Dao, chúng con đã ở bên nhau rất lâu và yêu nhau sau thời gian dài ở cùng nhau. Nhưng thực ra trước khi con làm gia sư của Tô Dao, con đã thấy cô ấy rất thú vị rồi!"

Tôi ngạc nhiên!

Bạn cùng phòng của anh ấy đang xem diễn biến câu chuyện của chúng tôi trong quán cà phê của anh ấy và đã bước đến để chứng minh lời nói của anh.

"Thật sự, bằng không với trình độ của Tô Dao sẽ không đủ để anh ấy làm gia sư. Anh ấy muốn đảm bảo tỷ lệ thi tuyển sinh đại học của mình"

KHÔNG……

Càng nói tôi càng bối rối.

"Tại sao anh lại quan tâm đến em? Trước đây chúng ta chưa hề biết nhau"

Tống Lâm Thịnh bất đắc dĩ: “Ngày em đăng ký học năm nhất, em đã cứu được một con mèo con.”

"Con mèo đó là của anh?" Tôi bị sốc.

Tống Lâm Thịnh lắc đầu: "Con mèo đó không còn sống được bao lâu nữa, nhưng sau khi nó c.h.ế.t thì người khác đã gửi nó đến phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm giải phẫu."

"Ai biết con mèo đã chạy trốn?"

"Em rất nhiệt tình, đưa nó đến bệnh viện chữa trị, nên anh không khỏi để ý đến em nhiều hơn”

“Sau đó con mèo ra sao, anh lúc ấy đã rất tò mò xem nó như thế nào rồi?”

Tôi rụt cổ lại và thì thầm, "Ôi c.h.ế.t tiệt..." 

Căn nhà thuê của tôi đặc biệt không cho phép động vật vào trong.

Lúc đầu họ đã cố gắng hết sức để cứu mèo con, nhưng thật không may, em ấy đã không thể qua khỏi trong mùa đông năm đó.

Mẹ hỏi: "Còn con thì sao? Con thích gì ở cậu ấy?"

Đây là một câu hỏi hay!

"Chắc là vì đẹp trai…”

“Thật ra con đã biết anh ấy từ khi còn là sinh viên năm nhất”

Là một cuộc gặp gỡ tình cờ trong thư viện, nhưng thực ra, hoàn toàn không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Một người như tôi sẽ không bao giờ đến thư viện, lần nào tôi đến cũng chỉ để nhìn anh ấy.

Tôi nhỏ giọng trả lời.

Tống Lâm Thịnh không khỏi mỉm cười: "Anh biết... Bởi vì anh thường xuyên giúp thư viện sắp xếp sách vở, em lúc ở trong thư viện rất có tiếng vì nhiều lần mượn "Hoa sen vàng"

“..."

"Con đúng là tuyệt quá! Xem mẹ có đánh con không!" Mẹ tôi gầm lên.

Tôi cúi xuống ôm đầu.

Thực ra trên đời này không có nhiều sự ngẫu nhiên như vậy.

Những gì bạn cho là ngẫu nhiên và trùng hợp có thể là sự sắp đặt cẩn thận của người khác.

Tất nhiên “Thầy ơi, xin đừng tra tấn em nữa, em đã ba ngày ba đêm không thể ra khỏi giường” thực sự là một sai lầm mà tôi vô tình mắc phải.

Ý tôi là, hãy để anh ấy đi tắm và mặc một bộ đồ bó sát màu đen.

Và tất nhiên là làm móng tay nữa.

Được làm đặc biệt dành cho anh ấy.

Bộ móng tay tôi làm theo phong cách Marble, đặc biệt tôn lên cơ bụng của anh ấy.



 

***Thêm (góc nhìn của Tống Lâm Thịnh):

Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu Tô Dao.

Sự quan tâm ban đầu của tôi đối với cô ấy hoàn toàn là vì tò mò.

Là một nhà nghiên cứu sinh học, con người cũng là một phần trong nghiên cứu của tôi.

Tôi chỉ không ngờ rằng thời gian trôi qua, tôi lại thực sự có cảm tình với cô ấy.

Để trốn tránh việc học, cô ấy thấp giọng cầu xin sự thương xót. Sau khi bị từ chối, cô ấy trở nên tức giận nhưng khi bị tôi nhìn chằm chằm thì lại rưng rưng uỷ khuất.

Cô ấy thật dễ thương.

Cô ấy dễ thương đến mức chỉ nghĩ đến việc dạy cô ấy thôi là tôi đã thấy hưng phấn rồi.

Tôi biết cô ấy đã vô tình gửi nhầm tin nhắn.

Mặc dù sự việc đó cũng khá có ảnh hưởng đến tôi nhưng trong lòng tôi như có một giọng nói đang dẫn dắt như của một ác quỷ: “Hay im lặng và để mọi người nghĩ hai người là một cặp đi!”

Khi nảy ra ý tưởng này, tôi rất lo lắng và ngạc nhiên.

Người từng ghét có tin đồn với bất kỳ một cô gái nào thực sự sẽ có ý nghĩ trở thành một cặp với một ai đó ư?

Nhưng lý trí mách bảo rằng tôi không thể làm điều này vì nó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cô ấy.

Vì vậy tôi vẫn đăng bài giải thích trên weibo.

Nhưng sau đó, cô ấy lại gọi cà phê tình yêu cho tôi.

Sau đó, cô ấy cho tôi mượn phòng tắm và để tôi tắm.

Tôi có thể nói rằng cách cô ấy nhìn tôi thiên về chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi, nhưng lúc đó tôi chỉ muốn làm điều cô ấy muốn.

Chỉ cần cô ấy thích là được, nếu cô ấy thích tôi thì cô ấy sẽ có cơ hội.

Biết rằng cô ấy muốn tôi làm gia sư đầu tiên cho cô ấy, tôi đã đến phòng tập thể dục để tăng cường tập luyện.

Đúng lúc tôi đang nghĩ làm cách nào để có thể cho cô ấy thấy cơ bụng của mình một lần nữa.

Bạn cùng phòng của tôi nói: “Mặc đồ bó vào, không cởi ra cũng có thể nhìn thấy”

Có lý!

Nhưng đêm đó, tôi dường như cảm thấy khủng hoảng.

Cô ấy đến KTV và có ba học sinh hậu bối của học viện thể thao.

Ba người đó đều khoẻ khoắn năng động.

Nếu cô ấy chỉ thích cơ thể này thì chắc chắn cô ấy cũng thích cơ thể của người khác.

Thế là tôi không dám chờ đợi nữa, sợ để lại cơ hội cho người khác.

Tôi không thích uống rượu nhưng hôm đó tôi đã uống một chai cho mình.

Nếu lúc đó tôi không thổ lộ kịp thời, e rằng không biết tôi sẽ phải đợi bao lâu nữa.

May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

Cô ấy đã chấp nhận tôi.

Tôi, Tống Lâm Thịnh, cuối cùng cũng có bạn gái.

Khi lớp dạy kèm của tháng này kết thúc, tôi sẽ không dạy ai nữa.

Chỉ cần tập trung chăm sóc cô ấy thôi.

Hy vọng cô ấy thích điều đó.

-Hoàn-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play