4.

Nhưng khi tôi nhìn anh ấy lần nữa.

Anh ấy cúi đầu như muốn tránh mặt tôi.

Khụ khụ khụ.

Tôi tuân theo nguyên tắc mình không nhục thì người nhục sẽ là người khác.

Tôi bước tới và gọi cho anh ấy một tách cà phê.

“Chào tiền bối, thật trùng hợp……”

Dù sao thì tin đồn đó đã gây ra ảnh hưởng cho người khác nên tôi vẫn còn hơi rụt rè.

Tôi chỉ có thể vuốt tóc để giảm bớt sự xấu hổ.

Anh ấy liếc nhìn tôi và nói với giọng lạnh lùng, "Có chuyện gì à?"

Tôi đẩy tách cà phê đến gần anh ấy: "Anh uống đi!”

Tôi biết phép lịch sự và đang cố gắng thể hiện sự tôn trọng với đối phương.

Nhưng……

Tại sao hoa văn trên cốc này lại là hình trái tim???

Vừa rồi anh ấy có vẻ bình tĩnh, gần như vô cùng bình tĩnh.

Tai tôi dần chuyển sang đỏ hồng.

Anh trả lời: "Cảm ơn, nhưng không cần lắm”

Tôi chỉ có thể giả vờ không để ý tiểu tiết.

Nếu giải thích chuyện đáng xấu hổ này quá nhiều sẽ giống là sự che đậy, điều đó càng khiến nó giống như cố ý hơn.

"Tiền bối, chỗ ngồi tốt như vậy mà anh cũng không gọi đồ uống, không sợ bị cửa hàng đuổi đi à”

Tôi gắng nói về điều gì đó để che đậy sự bối rối này.

Nhưng anh lại im lặng hai giây: “Tôi đang đọc sách ở quán cà phê của chính mình, ai dám đuổi tôi đi?”

Được rồi, tôi thực sự xấu hổ toàn tập.

Tôi thực sự không biết chuyện này.

Tôi di di ngón chân theo thói quen vì chột dạ.

Nhưng chị em tốt của tôi đến.

Đúng lúc này Tống Lâm Thịnh cúi đầu nhặt cuốn sách bị rơi xuống.

Bạn tôi không nhìn thấy anh ấy liền hét vào mặt tôi: 

“Tô Dao, nếu cậu không thích Tống Lâm Thịnh, tôi sẽ cắn chân cậu!”

“Cậu thậm chí còn ngừng nhảy vì anh ấy, thậm chí còn đồn rằng bất cứ ai nhìn vào cơ bụng của anh ấy đều muốn l.i.ế.m nó……”

“Tô Dao, mắt cậu bị sao vậy?”

Cứu!

Mắt tôi gần như muốn nứt ra.

Con chó này không có mắt à???

Tống Lâm Thịnh lặng lẽ đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mặt lại đỏ đến tận cổ.

"Hai người nói chuyện đi!”

Chỉ một câu thôi tôi đã thấy được sự cái kết của cuộc đời mình.

Thật đáng c.h.ế.t mà!

Tôi phải giải thích thế nào đây? Câu nói đó chỉ là cái cớ để tự an ủi mình vì tôi không biết nhảy!

5.

Ừm……

Sau đó, có vẻ Tống Lâm Thịnh thật sự sợ hãi.

Thậm chí không gặp tôi suốt 1 tuần.

Mặc dù tôi khá tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã này.

Mỗi ngày không cần chịu sự dạy dỗ của ma quỷ.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn bực một cách vô cớ.

Tôi chỉ sợ anh ấy ghi thù tôi và âm thầm trả đũa.

Tôi không dám đối mặt với anh ấy.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ nhắn tin cho bạn cùng phòng của anh ấy.

Từ khoá: “Tiền bối, Tống tiền bối đang làm gì vậy ạ?”

Vài giây sau tôi nhận được tin nhắn trả lời: "Tôi đang bận, nếu em cần gì, vui lòng liên hệ trực tiếp với tôi, tôi vẫn đủ tiền mua điện thoại di động”

Ừm…Người này còn chiếm đoạt điện thoại của bạn cùng phòng? ! !

Tất nhiên, cũng có thể là bạn cùng phòng của anh ấy cho anh ấy xem.

Khóe miệng giật giật, tôi gõ: "Bận rộn được là tốt rồi, có nhiều người vất vả mà không kiếm được bao nhiêu”

Bận rộn thì tốt, bận rồi sẽ không nhớ tới vụ của tôi nữa!

Anh ấy không còn quan tâm đến tôi nữa.

Tôi vui nhưng vẫn có chút phức tạp.

Tuy nhiên mẹ tôi “Điên” lên rồi!

Follow bọn mìk tại Tiktok: @hai_duong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đón chờ nhiều truyện hợp gu nữa nhé QvQ

Bà ấy hoàn toàn không thể chịu được sự lười biếng của tôi nên đã hành động.

Vào một buổi chiều lộng gió.

Một bộ đề thi đã cắt đứt giấc mơ ngọt ngào của tôi.

“Trong hai tiếng làm xong rồi gửi cho mẹ, nếu không làm thì mẹ sẽ cắt tiền sinh hoạt của con đấy!”

Tôi bật dậy trong cay đắng.

Tôi nghĩ rằng việc có thể sống sót trong tay mẹ tôi cho đến bây giờ cũng được coi là một kỳ tích!

Nhưng mẹ ơi, mấy đề mẹ kiếm cho con khó vô cùng!

Tôi bị mắc kẹt ở câu cuối với những giọt nước mắt chảy dài trên mặt.

Có lẽ đã đến lúc chấp nhận.

Tôi chợt nhận ra một vấn đề——

Gia sư của tôi đâu?

Hôm nay là cuối tuần, những buổi dạy cuối tuần sẽ phải trả thêm phí.

Anh ấy thực sự muốn thả tôi ra à?

Tôi miễn cưỡng gửi cho anh ấy một câu: "Anh có ở đó không?"

Trong khung 1 xuất hiện avatar lạnh lùng hoạt động.

Tôi tức giận: “Anh không quan tâm đến tôi nữa à? Tôi đang đợi anh đấy.”

Không ngờ ngoài cửa sổ bỗng đổ mưa.

Tôi nhanh chóng muốn ném chiếc điện thoại của mình đi.

Lúc đó, những dòng chữ gõ được một nửa đã được gửi đi.

Tôi: "Anh không quan tâm đến tôi à?"

Tống Cẩu: "……”

Tống Cẩu: “Tôi có từng nói sẽ không quan tâm đến em à, đợi đó tôi đến ngay!”

Hít hà…

Dù đạt được mục đích nhưng ý tôi không phải vậy!

Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như hơi mờ ám.

Hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa chợt reo lên.

Khoảnh khắc đó tôi cứng đờ tại chỗ.

Anh ấy xuất hiện trước mặt tôi trong tình trạng ướt sũng.

Đôi mắt sắc bén lúc bình thường đã trở nên ấm áp và trong trẻo nhờ cơn mưa rào.

“Tôi ở đây.” Anh bình tĩnh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play