1.

Mẹ muốn tôi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nên đã mời Tống Lâm Thịnh, một anh chàng đẹp trai và nổi tiếng, là sinh viên đứng đầu năm hai đại học ở trường tôi, làm gia sư cho tôi.

Qua điện thoại, mẹ tôi rất hài lòng với lựa chọn của bản thân.

“Tô Dao, gia sư mới của con tuyệt vời quá, con hãy nghiêm túc học đi nhé!”

Đúng, đẹp trai, anh ấy rất đẹp trai!

Anh ấy đẹp trai không chỉ vì đường nét khuôn mặt thanh tú, sắc sảo mà còn vì dáng người không thể chê vào đâu.

Lúc xem ảnh anh ấy, tôi đã bất ngờ nhảy ra khỏi giường! 

Thực sự là Tống Lâm Thịnh! ! !

Tôi đã từng gặp anh ấy một lần ở thư viện.

Rõ ràng là sinh viên, nhưng ai có thể nghĩ rằng anh ấy vừa đọc sách trong thư viện vừa nâng chiếc bàn bằng một tay?

Thấy nhức nhức cái đầu nên tôi nhấp ngụm trà sữa rồi bước lại gần để nhìn cho rõ hơn.

Kết quả là Tống Lâm Thịnh đột nhiên xoay người lại.

Trong một khoảnh khắc, một sự luồng lạnh lẽo b.ắ.n về phía tôi.

Bởi vì ánh mắt của anh ấy rất sắc bén, cảm giác như anh ấy đang mắng tôi đang không nghiêm túc nơi yên tĩnh thần thánh như “thư viện”

Tôi không kìm được, ống hút tuột ra, một ngụm trà sữa thật lớn b.ắ.n tung tóe lên người anh.

Một khắc này tôi như đứng hình.

Cuối cùng tôi che mặt và bỏ chạy.

"Mẹ yêu, mẹ có bao giờ biết anh ấy tàn nhẫn thế nào không? Ôi, mẹ muốn con c.h.ế.t trong tay anh ấy à?”

Tôi khóc không ra nước mắt, không một lời nào có thể diễn tả.

Nếu Tống Lâm Thịnh vẫn còn nhớ chuyện đó.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là cơ bắp của anh ấy có thể đè c.h.ế.t tôi trong phút mốt.

Nhưng mẹ đã ra tử lệnh cho tôi:

"Hãy học tập chăm chỉ, cậu ta đã nói với mẹ rằng trong tay cậu ấy không có học sinh nào có thể trượt kỳ thi tuyển sinh sau đại học!”

Nói xong mẹ cúp máy.

Khi tôi gác máy, chuông cửa nhà cho thuê vang lên.

Anh ấy vận nguyên một cây màu đen, xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ.

Ôi mẹ ơi, cơ bắp học bá tới rồi!

2.

Tôi không biết liệu anh ấy có nhận ra tôi không.

Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi cấm dục, cả người rắn chắc, tuấn mỹ, bắt mắt.

Nhưng tôi không dám nhìn anh chút nào.

Lúc anh ấy nói có vẻ nhẹ nhàng và lịch sự.

Nhưng……khi bắt tôi trả lời câu hỏi, giống như một con ác quỷ bước vào thế giới này.

"Học……chào học trưởng!”

"Ồ, em biết tôi à? "Tống Lâm Thịnh nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi chỉ muốn vả cho mình một cái.

Tại sao tôi lại nhận tiền bối nhỉ? Đáng ra nên gọi là thầy.

Phòng trường hợp nó khơi dậy những ký ức đáng nhớ của anh ấy trong thư viện lức trước.

Có khi nào mình bị thủ tiêu không ta?

May mắn thay, tôi ăn mặc giản dị khi ở nhà và cúi mặt xuống như chim cút.

Anh ấy dường như không nhận ra tôi.

Nhìn thấy tôi chào hỏi, Tống Lâm Thịnh nhẹ nhàng gật đầu.

"Đã là đàn em tôi càng phải nghiêm túc và có trách nhiệm hơn”

Không mất quá lâu để tôi nhận ra nghiêm túc và có trách nhiệm mà anh ấy nói.

Một tuần trôi qua.

Anh ta điên cuồng chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của tôi.

Thứ Hai đến thứ Sáu, kể cả trong giờ học cũng bị anh ấy hẹn đến thư viện hoặc quán cà phê ngoài khuôn viên trường.

Mỗi khi ở trong thư viện tôi luôn lo sợ, luôn sợ rằng anh ấy sẽ g.i.ế.c tôi diệt khẩu.

Nhưng thực ra anh ấy chỉ thuận tiện cho tôi thêm đề để làm mà thôi.

Vào cuối tuần, anh ấy thậm chí còn đến giảng bài trực tiếp cho tôi.

Từ đó trở đi tôi làm đề mọi lúc, có khi đang trên đường cũng phải trả lời các câu hỏi.

"Tiền bối……Làm ơn tha tôi!”

"Tôi là một cục bùn nhão, tôi không thể trụ vững được nữa”

Tôi nằm trên bàn trong quán cà phê, cẩn thận kéo ống tay áo của anh.

Người ta nói nữ nhân biết nũng nịu thường dễ đạt được mục đích nhất.

Tôi biết sự điểm mạnh của mình, cố tình nhìn anh, mong anh mềm lòng.

Ai ngờ cấm dục là khí chất của anh.

Anh ấy thực sự rất cấm dục a!

Mặt mũi đều không cho.

Anh rút tay áo ra và khắc nghiệt nói:

“Trong thời gian học bổ túc phải gọi là thầy giáo!”

“Ngoài ra, thật đáng tiếc, trong từ điển của tôi, dù có là bùn nhão tôi cũng trét bằng được lên tường!”

“Huống hồ, em còn không đến mức nát quá không dạy nổi!” 

Tôi hất cây bút đi.

Cảm ơn anh đã nhắc tôi!

Follow bọn mìk tại Tiktok: @hai_duong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đón chờ nhiều truyện hợp gu nữa nhé QvQ

3.

Kể từ ngày đó trở đi.

Tôi từ một bông hoa xinh đẹp dần trở nên vô hồn, sống dở c.h.ế.t dở.

Anh ta hành hạ tôi mỗi ngày, không để tôi có thời gian ra ngoài chơi với các em gái dù chỉ một lúc.

Đến mức mỗi khi ngủ tôi lại mơ thấy bài tập và đề thi cứ quay cuồng trong tâm trí tôi.

Nhiều lần tôi tự hỏi liệu anh ấy có nhớ ra tôi là kẻ đã phun trà sữa vào anh rồi bỏ chạy lúc ở thư viện không?

Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của anh…

Không thấy dấu vết hay biến động gì.

Nó gần như nhấn chìm tôi và khiến tôi lạc lối.

Trời ơi đẹp trai quá.

Tất cả những gì anh còn lại là sự đẹp trai. (Mê trai quá r QvQ)

Tôi tức giận cắn bút bi, vì thường tỉnh giấc lúc nửa đêm vì mơ đang cày đề, thành ra mất ngủ cả đêm.

Cuối cùng tôi không thể chịu được nữa……

Trưa chủ nhật.

Sau khi giao năm mươi câu hỏi cho tôi, anh ấy vội vã đến trường để giảng dạy.

“Em không cần phải đến, tôi đã xin phép cho em nghỉ một ngày để em có thể ở nhà tập trung ôn luyện”

Lúc này tôi đã không ngủ được trong ba ngày.

Mắt tôi tối sầm đi sau khi đọc đề bài.

Một tiếng sau, tôi bất lực và gửi tin nhắn phàn nàn.

"Thầy ơi, xin đừng tra tấn em nữa, đã ba ngày không được ngủ rồi!”

Có lẽ vì quá buồn ngủ.

Sau đó tôi lại nghĩ: Sau anh ấy có bắt mình làm đề thì có đánh c.h.ế.t cũng không ra khỏi giường.

Nhưng sau khi nhắn tin, nó liền biến thành…

"Thầy ơi, xin đừng tra tấn em nữa, ba ngày nay em không thể ra khỏi giường…”

Khoảnh khắc nó được gửi đi.

Tôi choáng váng một lúc.

Sau vài giây, bộ não đang chập chờn của tôi mới nhận ra mình đã làm điều khủng khiếp cỡ nào.

Tôi hét lên và thu hồi tin nhắn.

Sau đó, QQ ting ting.

Bạn cùng phòng của Tống Lâm Thịnh gửi cho tôi một tin nhắn: “6”

Một đống “xác chết” nổ tung từ  bảng tin.

Bạn tôi đã gửi rất nhiều dấu chấm than.

"Cậu!!! Cậu và Tống Lâm Thịnh đã làm cái quái gì vậy!"

"Chết tiệt hahahaha, bạn biết cảnh tượng thú vị thế nào không?”

Nói xong, cô ấy đã gửi một video trực tiếp.

Tống Lâm Thịnh đã đóng cửa sổ trò chuyện.

Phía trên cửa sổ trò chuyện có các bản ghi ghi lịch sử trò chuyện trước đây của chúng tôi.

Tôi: "Anh có mang nó theo không?”

Anh: “Không phải em mua nó à? Thôi được rồi, tôi đang trên đường tới đây”

Tôi: "Đừng mua loại dạng viên nén, cảm ơn anh”

Sau tôi và bạn tôi gửi cho nhau rất nhiều lời lẽ tục tĩu.

"Cái gì mà những thứ dạng viên nén, nhu yếu phẩm hàng ngày?”

Ahhh! ! ! ! !

Tôi muốn biến thành một con chuột chũi! ! !

“Là thuốc cảm! Tôi yêu cầu anh ấy mang cho tôi viên nang thay vì viên nén”

Tay tôi run lên khi gõ phím.

Vào lúc đó, tôi đã cảm thấy chắc tôi không thể vượt qua được chuyện này.

Giờ đây, diễn đàn của trường gần như tê liệt vì chuyện này.

“Hoa của núi cao” cuối cùng cũng bị kéo xuống phàm trần rồi ư???”

“Hình tượng giáo thảo cấm dục sụp đổ?”

Phần bình luận đã đi xa đến mức không thể vãn hồi.

Có nhiều suy đoán cho rằng anh thực sự đã thay đổi.

Và tôi là người may mắn đó.

Dẹp dẹp hết!

Nói giống như tôi hiếm lạ hắn vậy!

Dù tôi có giải thích cỡ nào, nhưng có vẻ không ai tin nó.

Anh ấy còn nói rằng tôi nhờ anh ấy làm gia sư cho tôi như một cách để chinh phục anh ấy.

Họ nắm bắt chi tiết hẹn hò và nói rằng tôi đã yêu thầm từ lâu.

Câu chuyện được thêu dệt rất tốt.

Không biết Tống Lâm Thịnh có tin không.

Dù sao anh ấy cũng đã xin nghỉ phép và không gặp tôi trong hai ngày nay rồi.

Tôi tận hưởng thời gian nhàn nhã hiếm có này.

Ai ngờ vừa đến quán cà phê thì chạm phải anh ấy.

Anh ngồi trên chiếc ghế sofa lớn cạnh cửa sổ và cầm một cuốn sách.

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu xuống sườn mặt như tượng thần của anh, trông thật hút mắt.

Rồi anh ấy ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng……

Chết, sắp c.h.ế.t rồi.

Giây phút này chân tôi như run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play