7.

"Tại sao lại là anh ta?"

"Đó có phải là người hay đánh nhau?”

“Đúng vậy, Quang đại ca vừa đẹp trai lại ngông cuồng, không ai có thể trêu chọc được anh ấy.”

Một cơn gió thổi qua, lớp học như muốn nổ tung.

Thảo luận về tên của ai đó một cách say mê.

Nhưng khi Lâm Chu bước vào lớp, không khí trong chốc lát trở nên im ắng.

Đây gọi là "Rơi khỏi thần đàn”

Vẻ mặt hắn bình tĩnh không chút lo lắng, chẳng quan tâm chút nào.

Ngồi xuống và và cầm lấy quyển truyện tranh từ bạn cùng bàn và đọc chúng.

Nhưng tôi biết, hắn thể hiện ra bên ngoài không có gì thì càng giả tạo.

Trên thực tế, cả nhà hắn đều cho rằng lần này nhất định hắn sẽ được đề cử đi học Thanh Hoa, nhà hàng nơi tổ chức tiệc cũng đã được đặt kín chỗ.

Chính hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ thi trượt.

“Anh Chu, Thẩm Cảnh Nghi đang tìm anh”

Nam sinh ở cửa gọi lớn.

Lâm Chu nhìn một cái, nhíu mày kìm nén sự khó chịu vô cùng.

Hắn bây giờ không muốn bị chú ý quá nhiều.

Lại không ngờ Thẩm Cảnh Nghi lại đẩy hắn lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người”

Hắn đứng sau bàn học của tôi: "Có chuyện gì à?”

Thẩm Cảnh Nghi lấy ra một túi đồ ăn nhẹ: “Anh Chu, anh đừng buồn, em có mua đồ ăn nhẹ cho anh đây”

Cô ấy không nói lớn.

Nhưng trong lớp học yên tĩnh lạ thường nên tôi có thể nghe rõ.

Ngay cả những học sinh ngồi hàng đầu cũng quay đầu lại để hóng chuyện.

“Tôi chẳng bao giờ buồn cả!” Hắn mỉm cười “Tại sao tôi lại buồn được chứ?"

"Anh Chu, anh đừng tức giận” cô ấy nói, mắt dễ dàng đỏ lên.

“Việc được cử đi học không có gì nghiêm trọng cả”

“Ai tức giận chứ?”

Hắn cười nhưng giọng vẫn lạnh lùng.

Điều đó trực tiếp khiến Thẩm Cảnh Nghi bật khóc.

“Em không có ý đó, anh đừng ác ý như vậy”

Thẩm Cảnh Nghi vừa khóc vừa nói: “Mọi người đều nói em trì hoãn việc học của anh, nhưng chỉ có em mới biết anh đã cố gắng thế nào cho cuộc thi vật lý lần này, anh học suốt đêm chỉ vì sợ không được trúng tuyển.”

Lâm Chu càng nghe, sắc mặt ngày càng xấu.

Cười cũng không cười nổi nữa.

"Mọi người đều nghĩ rằng anh chắc chắn có thể làm được vì anh đã học hành rất chăm chỉ” Cô ta càng khóc to hơn, giống như thần tượng của mình đã sụp đổ: “Ai ngờ chuyện này lại xảy ra! Người kia suốt ngày đánh nhau trốn học, không học hành tử tế gì cả, vậy mà thi một lần liền hạ được anh…”

"Có thể đừng làm ồn ở cửa được không?” Bạn nam cùng lớp lần trước đột nhiên nói.

Thành công ngăn Thẩm Cảnh Nghi đang liên tục nức nở không ngừng.

Cô ấy ngẩn ngơ nhìn các bạn nam cùng lớp.

Bạn nam đỏ mặt, cậu ta nhìn tôi một cách mất tự nhiên: “Ừ.…… ai đó còn phải học nên im lặng nhé!”

Tôi lật đề ôn luyện, vừa làm xong, chuẩn bị sàng lọc những câu hỏi hay sai.

Thậm chí còn không quay đầu lại.

Lâm Chu nhìn tôi chằm chằm.

Giống như chưa bao giờ thực sự nghiêm túc nhìn tôi.

Follow bọn mìk tại Tiktok: @hai_duong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đón chờ nhiều truyện hợp gu nữa nhé QvQ

8.

"Cậu có biết Trình Quang không?”

Chuông reo trong giờ học thể dục tiếp theo.

Lâm Chu và tôi là những người duy nhất còn lại trong lớp học.

Tôi vừa đến phòng giáo viên và quay lại sau khi hỏi ý kiến ​​để giải quyết vấn đề.

"Không biết” Tôi trả lời mà không nhìn hắn.

Đeo tai nghe, chuẩn bị đến lớp thể dục.

“Tần Thất!”

Hắn ngăn tôi lại và giải thích “Lần này chỉ là một sự cố”

“Liên quan gì đến tôi?”

Lâm Chu túm lấy tôi nói: “Mẹ cậu ta là người hướng dẫn tiến sĩ tại Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc nên việc quyết định chọn đề tài không khó”

"Thi trượt liền bắt đầu bôi xấu tôi à?”

Tôi quay người lại, nhướng mày: "Lâm Chu, thi trượt cũng không sao, đừng sợ."

Sợ hãi!

Vâng, anh ấy không tức giận vì xấu hổ.

Nhưng đơn giản vẫn là sợ hãi.

Sợ rằng mình giỏi nhưng ngoài kia lại có người giỏi hơn.

“Cậu gấp gáp như vậy làm gì, bảo vệ cậu ta à?”

Lâm Chu chính xác bước vào bãi mìn của tôi.

Vẻ mặt hắn đầy châm chọc, cười lạnh nói: “Cậu cho rằng hắn thích cậu à?”

Câu này khiến tôi bật cười.

Tôi không nói chuyện mà đi thẳng đến thao trường.

Lâm Chu nghĩ rằng đã chạm vào điểm yếu của tôi.

Tôi thực sự thích thú với quá trình này.

Hắn đi theo tôi, thỉnh thoảng nói vài lời.

“Điều kiện của gia đình cậu ta là gì, và điều kiện của gia đình cậu là gì?”

"Một người lạnh lùng và thờ ơ như vậy, sao có thể thích cậu chứ?”

Đi ngang qua hành lang, cơn gió mùa hè thổi qua vài cây dương nhỏ màu trắng.

Có tiếng ai đó đang vào lớp.

Ở cửa, giáo viên chủ nhiệm đang dạy Trình Quảng cách đứng chịu phạt.

"Quên chuyện trốn học đi, cậu còn hẹn với các bạn học sinh trường khác đúng không, năng động quá nhỉ? ” Chủ nhiệm của anh lảm nhảm.

"Không phải em” Chiều cao hơn 1,8 mét của anh ta không giấu được vẻ hoang dã trên mặt “Em chỉ đi ngang qua thôi, vừa nhìn thấy tôi là họ đã bỏ chạy.”

"Tôi không thể quản lý cậu được nữa" Chủ nhiệm của anh ta nói: "Lần trước tôi nói cho cậu nghe về bài phát biểu dưới cờ, cậu chuẩn bị xong chưa?"

"Thật phiền, không thích!”

“Đây là chuyện danh dự, sao có thể gọi là phiền phức! Chủ nhiệm dậm chân nói: “Thật vinh dự biết bao khi được đề cử để chia sẻ kinh nghiệm trong cuộc thi với toàn trường”

Khi giáo viên chủ nhiệm của anh ta đang thao thao bất tuyệt, anh uể oải dựa vào tường.

Mi dài rũ xuống, không cười nhưng vẫn đầy cảm xúc.

Điều này khiến các thiếu nữ đi ngang cửa sổ thường xuyên liếc nhìn anh ta hơn.

Trình Quang liếc nhìn, vô tình thấy tôi và Lâm Chu ở đầu bên kia hành lang.

Anh ta đổi sắc mặt, khuôn mặt lập tức nhăn lại.

Tôi không thể an ủi anh bây giờ được.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn theo ánh mắt của anh, thấy chúng tôi rồi hét lớn: "Hai đứa đằng kia đang làm gì vậy? Về lớp nhanh đi."

Tôi cố lơ đi vẻ mặt của Trình Quang.

Anh thờ ơ quay đầu, đi về phía sân chơi.

9.

"Trình Quang có bạn gái à?"

"Không, nghe nói cậu ta rất khắt khe, ai dám lại gần cậu ấy?”

"Lộc Mông, cậu và Trình Quang không phải là bạn thuở nhỏ à? Nói thật đi!”

Trong phòng vệ sinh nữ, một nhóm nữ sinh đang trò chuyện quanh bồn rửa mặt.

Tôi đẩy cửa ra và nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lộc Mộng.

Cô ta mỉm cười vuốt vài sợi tóc: “Đừng nói nhảm, chúng tôi không công khai”

Cô gái bên cạnh hưng phấn hét lên: “Mẹ kiếp, cậu thật sự là bạn gái của anh ấy”

Xin phép.

Tôi muốn đi rửa tay.

Lộc Mộng miễn cưỡng di chuyển một chút rồi nói: “Đừng nói cho ai biết, cậu ấy không cho tôi công khai”

“Tại sao?”

“Cậu ấy sợ ảnh hưởng đến việc học của tôi, nếu giáo viên phát hiện thì sẽ không tốt” Cô ta ngượng ngùng xua tay.

Tôi mở vòi nước và rửa tay nhưng vì cô ta không chịu nhích m.ô.n.g nên tôi chỉ có thể cúi xuống rửa tay.

"Cậu làm gì vậy” 

Một vài giọt nước vô tình b.ắ.n vào quần của cô ta, cô ta trừng mắt nhìn tôi giận dữ: “Cậu không có mắt à?”

Tôi lau tay, lạnh lùng nói: "Chỉ có cậu là có mắt nhỉ, m.ô.n.g vẫn ngồi trên sàn và phải ngửi mùi trong nhà vệ sinh”

"Cậu nói gì?”

Cô ta giận dữ muốn bước tới và kéo tôi nhưng bị bạn thân kéo xuống.

“Kệ cậu ấy đi, một số người dễ ghen tị với người khác khi không ai thích họ”

Bạn thân của cô ta trợn mắt nhìn tôi và nói: “Có lẽ cô ấy cảm thấy buồn khi nghe tin cô ấy là bạn gái của Trình Quang?”

Lộc Mộng từ tức giận quay lại mỉm cười và nhìn tôi với ánh mắt đáng thương hơn.

Tôi không muốn tranh luận nhiều.

Dành thời gian cãi nhau này để học thêm một số câu hỏi trong đề thì sẽ tốt hơn.

Trở lại lớp học, uỷ viên ban thể thao đang phát biểu trên bục trước lớp học ồn ào:

"Tất cả đừng tranh cãi nữa, đại hội thể thao đều có vận động viên chạy tiếp sức, ai sẽ chạy ba nghìn mét còn lại?”

Ba nghìn mét.

Tôi mệt mỏi và định đợi đến trưa.

Không ai muốn đăng ký.

"Vậy thì tôi sẽ gọi tên" 

Thành viên ủy ban Thể thao trợn mắt và nói: "Bạn Chu, bạn có thể không?”

Mặc dù Lâm Chu cao lớn.

Người chàng trai này không giỏi trong vận động thể chất.

Ở nhà quanh năm lúc đi xuống nhà cũng thấy mệt.

Quả nhiên, lông mày của hắn lập tức không vui, hắn vẫn lạnh lùng và không nói gì.

Ủy ban thể thao bức xúc, phàn nàn: "Lớp một cử Trình Quang chạy ba nghìn mét, cậu ấy là học sinh đứng đầu và là vận động viên thể thao toàn diện, mọi người có thể năng động hơn được không?"

"Ồ, vậy thì cậu ấy là top 1 rồi, ai có thể so sánh với cậu ấy về khả năng thể chất?”

"Tôi có thể." Lâm Chu đột nhiên nói. Hắn bình tĩnh nói: “Chỉ có ba nghìn mét thôi.”

Ủy ban thể thao tràn đầy vui mừng, trong lòng tràn đầy hy vọng: "Cậu quả nhiên là học thần lớp ta! Lớp một sẽ chẳng là gì cả!"

Các bạn cùng lớp cùng nhau reo hò.

Lâm Chu chỉ cười chứ không nói gì, có vẻ rất hài lòng.

Hắn bất ngờ nhìn tôi rồi quay đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play