4.
Kỳ thi trong tháng dần tới gần, ám ảnh đến mức tôi liên tục mơ thấy mình đang làm đề thi.
Buổi thi cuối cùng, Lâm Chu đã nộp bài sớm.
Hắn hiếm khi nộp bài trước thời gian giới hạn.
Hơn nữa, chuyên ngành toán học có đề tài rất khó.
Hắn dọn đồ rồi rời khỏi lớp học, ánh mắt rơi vào tôi đang ngồi gần cửa.
Tôi đang loay hoay làm hai câu hỏi cuối.
Rất khó nha.
Nhưng tôi cố gắng vẫn làm.
Sau đó, Lâm Chu đã tham gia lớp học ôn thi vật lý.
Thẩm Tĩnh Nghi cũng không đến lớp tôi lần nào nữa.
Trên đường đến trường vô tình gặp phải một cơn giông mùa hè.
Ở sau con hẻm, tôi gặp bọn bắt nạt học đường đang đánh nhau.
Sườn mặt anh nhếch nhác và ngang ngược.
Anh dựa vào bức tường phía sau, cười như không cười.
Thân thủ nhanh nhẹn, thoạt nhìn thì đó là Taekwondo, có vẻ đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Tôi liếc nhìn một lúc và tiếp tục bước đi mà không quan tâm.
Tai tiếp tục nghe tiếng Anh.
Trong đầu không ngừng nghĩ về các câu hỏi tiếng Anh cho kỳ thi hàng tháng này.
Lần này tiếng Anh của tôi chắc đã tốt hơn rồi.
Đến ngã rẽ thì đột nhiên có ai đó kéo tôi vào góc tường.
Tim tôi giật nảy lên nhưng đã bị anh bịt miệng.
Bàn tay anh nóng bỏng, vài sợi tóc tôi bị đứt ra rơi xuống.
Bị nước mưa cuốn trôi đi.
Mái tóc chạm nhẹ vào tay anh khiến anh càng bực bội hơn.
Anh buông tay ra và lầm bầm chửi rủa vài câu.
Tôi ngẩng đầu lên: "Có thể bình tĩnh một chút được không?
"Em đốt lửa và không quan tâm đến việc dập lửa!” Hắn nhướng mày nói: “‘Chỉ dân thường mới được đốt lửa, quan lại không được phép thắp đèn’ là có ý gì?”
(Chỉ có quan chức nhà nước mới được phép đốt lửa, nhưng người dân không được phép thắp đèn
[zhixűzhōuguānfànghuõ, bùxŭbăixìngdiǎndēng] |
* chỉ cho quan châu đốt cháy, không cho dân chúng bận rộn làm quan tha hồ nỗ hành động, làm cho dân không chút tự làm; Vào thời nhà Tống, Tian Deng là một quan chức nhà nước và yêu cầu mọi người tránh tên ông vì "đặng" và "đèn" có cách phát âm giống nhau nên cả nước gọi đèn lửa. Khi những chiếc đèn lồng được tắt trong Lễ hội đèn lồng, một thông báo được đưa ra nói rằng nhà nước sẽ đốt lửa trong ba ngày theo quy định (xem Tập 5 cuốn "Ghi chú của Laoxue'an" của Lu You). Sau này, nó được dùng để mô tả một nhà cai trị chuyên quyền và kiêu ngạo, làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cho phép người dân có bất kỳ tự do nào. Nó cũng thường đề cập đến những người hành động liều lĩnh và không cho phép người khác có được quyền lợi chính đáng)
Cảm thấy phiền vì anh như một kẻ ngốc vậy.
"Có chuyện gì thế?" Giọng điệu của tôi lạnh lùng: “Mau lên, tôi phải vào lớp”
"Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"
Tin nhắn gì???
Ồ, tôi nhớ ra rồi.
Tin nhắn thông báo anh đã có đai đen Taekwondo.
"Đang có buổi kiểm tra hàng tháng" Tôi nói thật.
“Vậy thì cũng không thể phớt lờ anh được!”
Tôi liếc nhìn thấy vết m.á.u trên lông mày hắn và khẽ cau mày.
Hắn nhìn theo ánh mắt của tôi, giơ tay lên sờ: “Không sao đâu, không phải của anh”
"Em đang quan tâm đến anh à?” Đôi mắt hắn sáng lấp lánh như chú cún con đang chờ được khen ngợi.
"Lần sau sạch sẽ thì sẽ ôm”
Tôi quay đi “Dơ quá!”
Hắn buông ra không đòi ôm nữa.
Sợ làm tôi nổi giận.
"Sao gần đây gặp em, em thậm chí không cho tôi mười phút?”
"Tôi đang bận ôn thi hàng tháng, anh đừng đeo bám đến vậy chứ?”
Rõ ràng trong trận đánh nhau vừa rồi anh ta vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, lạnh lùng và ít nói.
Anh ta rên rỉ: "Em không thích anh nữa à?”
“Tôi sẽ thích anh nếu anh dành thời gian học hành tử tế” Tôi giơ tay nhìn đồng hồ.
Đã đến giờ vào lớp.
Follow bọn mìk tại Tiktok: @hai_duong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đón chờ nhiều truyện hợp gu nữa nhé QvQ
"Ngoan, nghe lời!”
Tôi kiễng chân, ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào khóe miệng anh.
Anh ngoan ngoãn buông tay, tôi quay người rời đi.
Những chàng trai trẻ tốt hơn là nên được dỗ dành.
Nhưng vừa nhấc chân lên, anh đã ôm lấy tôi.
Ngoài ngõ bắt đầu có sấm chớp, mưa ngày càng rơi nặng hạt.
Như nụ hôn của anh.
Tiếp theo là mưa rền gió dữ.
Ngoài kia là tiếng các bạn học đang đi bộ đến trường, đan xen với tiếng chuông xe đạp.
Cổ họng của anh ấy khẽ động, đôi mắt lúc nóng như lửa, lúc lại dịu dàng như mưa.
Cơn dông hòa với cái nóng mùa hè, ngột ngạt đến mức khiến người ta không nhịn được thở hắt.
Tôi ngay lập tức hiểu ra, lời nguyền bí mật của anh.
Mưa mùa hè thực khó chịu và mà tôi không nhận ra điều đó.
"Tôi vào lớp đây!” Tôi nhỏ giọng nói.
Anh cười khúc khích.
"Anh cười gì đấy?"
Thật hiếm khi tôi nói chuyện nhẹ nhàng.
“Nếu em thực sự muốn rời đi” Anh ta nói: “Tốt nhất là đừng nói gì cả”
Những cơn mưa rào thật oi bức.
Lừa người và lỡ việc.
Học tập là điều quan trọng nhất.
"Gần đây anh có định tham gia cuộc thi nào không?” Tôi tìm một cái cớ.
“Hình như anh nói chiều nay sẽ phải tham gia một bài thi môn nào đó phải không?”
Anh ngẩng đầu đáp: "Ừ, hai giờ rưỡi chiều”
“Nếu anh giành giải nhất trong kỳ thi, tôi sẽ ở cùng anh vào cuối tuần này”
Anh ta không giấu được nụ cười trên môi: “Hãy giữ lời, nếu em nói dối anh, em sẽ phải ở bên anh cả mùa hè”
“Ừm”
5.
Bài thi hàng tháng đã được phát.
Lâm Chu và tôi chỉ cách nhau một điểm.
Tôi là người đứng đầu.
Hắn đứng thứ hai.
Khi tôi được xếp hạng trong danh sách, các bạn cùng lớp xung quanh đang không ngừng bàn tán.
"Tại sao cậu lại đạt được vị trí thứ nhất trong kỳ thi này?"
Đúng vậy, trước đó chưa bao giờ tôi đạt được vị trí thứ nhất trong kỳ thi.
Khi tôi đến văn phòng nộp phiếu, chủ nhiệm đã khen ngợi tôi: “Em là người duy nhất trong lớp giải được câu cuối cùng của bài toán đấy”
Một số bạn cùng lớp đi ngang qua và tất cả đều nhìn tôi.
"Lâm Chu không thể làm được sao?" Tôi theo bản năng hỏi.
Thầy giáo trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng: “Nó bỏ trống hai câu hỏi cuối cùng rồi nộp bài trước!”
“Nhưng thằng nhóc này giỏi thật đấy” gGiáo viên chủ nhiệm tự nhủ: “Nó vẫn giữ được điểm dù bỏ trống hai câu đó”
"Nhìn đi!" Chủ nhiệm lớp nâng kính lên, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén: “Đó là lý do tại sao tôi luôn nói với em rằng có một số bạn nam học hành không phải tệ, chỉ là họ lười thôi”
"Nếu không cẩn thận, nó sẽ đuổi kịp em"
Tôi nắm chặt tờ giấy thi trong tay, xoay người bước ra khỏi phòng giáo viên.
Từ xa, tôi đã nhìn thấy Lâm Chu bị một nhóm nam sinh vây quanh ở cuối hành lang.
"Cuộc thi Lý chiều nay diễn ra tốt đẹp”
"Anh Lâm chắc chắn sẽ ổn thôi”
Vóc dáng cao lớn của hắn bước đến chỗ tôi.
Tôi quay mặt đi, cầm bài kiểm tra và trở lại lớp học.
Hoàng hôn ánh vàng cả chân trời, các bạn cùng lớp đang dọn dẹp nốt phòng học cũng đã ra về.
Vị trí đầu tiên.
Điều đầu tiên tôi quan tâm nhất lúc này.
Tôi thu dọn sách giáo khoa và bài kiểm tra nhét vào cặp sách.
Hộp bút vô tình rơi xuống đất và vương vãi khắp sàn.
Có một cái nắp bút mà tôi không tìm thấy.
Càng tìm kiếm, tôi càng trở nên cáu kỉnh.
Vị trí đầu tiên,
Nó đến thật dễ dàng.
Hắn ta thậm chí còn không coi trọng đối thủ của hắn.
“Đừng khóc”
Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.
Khi tôi quay lại, tôi va đầu vào bàn.
Hắn đang dựa vào cửa lớp học và nhặt chiếc nắp bút dưới chân với vẻ mặt nhàn nhã.
Đặt lại nắp bút lên bàn học của tôi.
"Không phải cậu đã đạt được vị trí đầu tiên trong kỳ thi à?”
Hắn nhướng mày lên, nhìn tôi cười khúc khích.
Tôi đứng dậy và đeo xách cặp lên.
Không muốn nói chuyện với hắn bây giờ.
Hắn nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo lại, tôi theo quán tính tiến gần tới hắn hơn.
Mùi thơm nhẹ nhàng của bồ kết trên tóc Lâm Chu thoảng vào tôi.
Đầu tôi vô tình đập vào cằm hắn.
Hắn khẽ rít lên, giữ chặt eo tôi, cười thầm: “Cậu vẫn còn bực à?”
"Để tôi đi!"
Tôi lạnh lùng ngước lên nhìn hắn.
"Tần Thất, cậu thích tôi không?”
Tôi dùng hết sức rút tay lại nhưng vẫn không cử động được: “Ai thích anh?”
Hắn cười khinh thường: “Vậy vì cậu lại nhất định muốn chiếm vị trí thứ nhất?”
"Không phải cậu muốn đứng đầu trong kỳ thi vì cậu thích tôi à?”
"Phải không?” Hắn hỏi lại, như trêu chọc một con mèo con.
Sự tự tin này đến từ đâu?
Hắn cảm thấy bất kỳ cô gái nào cũng mong muốn được tái sinh thành một con cá trong ao cá của hắn à?
Tôi cười giận dữ và cố tình mỉa mai: "Ừ, tôi chỉ thích những người đứng đầu trong bài kiểm tra, bất cứ ai đứng nhất tôi đều thích, tốt nhất anh cũng nên đảm bảo mình luôn đứng đầu đấy!”
Hắn buông tay tôi ra, giọng rất ngông cuồng: "Việc này có gì khó!”
6.
Kết quả cuộc thi vật lý đã có.
Thật bất ngờ.
Chu Lâm, người mà mọi người dự đoán bất ngờ bị đá khỏi hạng nhất.
Chỉ tiêu được gửi đến Thanh Hoa rơi thẳng vào đầu người đó.
Và người đó là con hắc mã mà không ai ngờ tới.
Tôi đứng trong dòng người đông đúc, tháo tai nghe nghe tiếng Anh ra.
Tôi nhìn kỹ tên của người đầu tiên trong danh sách.
Trình Quang.
Thật là một cái tên quen thuộc.
Ồ, đó là tên của kẻ bắt nạt học đường.