1.
"Lâm Chu và Thẩm Cảnh Nghi gần đây luôn đi học cùng nhau"
"Có thật không vậy? Học thần thật sự bị học tra bắt được?"
Từ hành lang truyền đến cuộc nói chuyện của một số nữ sinh đi ngang qua.
Tôi đứng thẳng ở một góc vắng, vểnh tai lên nghe.
"Thật, thật mà! Lâm Chu gần đây luôn lơ đãng trong lớp”
Tôi đẩy người trước mặt ra rồi thờ ơ vuốt tóc.
"Sao vậy?”
Anh bất mãn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Mỗi lần trở mặt đều tỏ ra không quen biết là sao?”
Tôi chỉ vào đồng hồ: “Đã mười giờ rồi và em phải quay lại lớp học”
"Không, Tần Thất!”
Anh nói với giọng nghẹn ngào: “Em nói không cần công khai hẹn hò, anh đã đồng ý. Nhưng sao mỗi lần muốn gặp em lại tính giờ?”
Tôi phớt lờ anh ta và đứng dậy muốn rời đi.
Anh ôm eo tôi nũng nịu nói: “Ở lại thêm chút nữa đi!”
Vẻ mặt đáng thương bây giờ khác hoàn toàn với bộ dáng lạnh lùng muốn đánh của anh lúc bình thường.
Nhưng tôi không quan tâm lắm.
Anh chỉ là công cụ giúp tôi giảm stress thôi.
"Không chậm trễ việc học của em chính là điểm mấu chốt cuối cùng, nếu tiếp tục gây chuyện thì chúng ta sẽ chia tay, mỗi người một ngả”
Anh ta thiếu bắt đầu thiếu kiên nhẫn, giữ đầu tôi rồi hôn xuống: “Đừng nhắc đến hai chữ đó!”
Nói xong anh ta còn lầm bầm chửi rủa vài tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn thả tôi ra.
Quay trở lại lớp học thì chạm mặt trực diện với Lâm học thần.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn ta dừng trên n.g.ự.c tôi vài giây rồi quay đi.
“Nút áo…” hắn nói một cách chậm chạp "Chưa khuy áo!"
Tôi nhìn xuống rồi ngẩng lên và nói: "Ồ! Cảm ơn!”
Khi ngẩng lên thì hắn đã bước vào lớp.
Kiệm lời, khó theo đuổi.
Lý trí, bình tĩnh và tự chủ.
Chủ nhiệm lớp từng nói với tôi: “Con gái học không giỏi hơn con trai là chuyện bình thường, một số con trai có vẻ không hứng thú với việc học nhưng một khi học thì rất giỏi”
"Con gái chỉ cần học tập chăm chỉ là được"
Mọi cố gắng phấn đấu của tôi từ trước đến nay qua lời thầy chủ nhiệm đều thành mây bay. Mà những người như Lâm Chu lại có thể vượt qua nỗ lực của tôi chỉ bằng một chút luyện tập.
Vì vậy, khi tên của hắn luôn xếp hạng cao so với tôi, tôi đã cảm thấy không thuyết phục.
Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đá hắn xuống.
Follow bọn mìk tại Tiktok: @hai_duong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè
2.
Tôi và Lâm Chu thực ra là thanh mai trúc mã.
Nhưng không phải loại chuyện gì đó xảy ra như yêu nhau từ bé này nọ đồ đâu.
Chỉ là hàng xóm thôi.
Ví dụ bây giờ tôi đang làm đề bên cửa sổ.
Ngẩng đầu lên là có thể thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang đứng trước cửa nhà Lâm Chu.
Cô ấy đang cầm một túi bánh quy tự làm.
Ngoan ngoãn đứng yên đợi hắn.
Lâm Chu nhanh chóng đi xuống, khoan thai thoải mái.
Chàng trai vừa tắm xong giống như cây cỏ vừa trải qua cơn mưa đầu hạ.
Trẻ trung thanh mát khiến người ta không thể khước từ.
Thấy bộ dạng này của hắn, Thẩm Cảnh Nghi sững sờ đỏ mặt.
Hai người thấp giọng thì thầm gì đó.
Thẩm Cảnh Nghi đưa bánh quy cho hắn.
Đừng nhìn Lâm Chu lạnh lùng khó gần mà lầm.
Thực ra hắn rất xấu tính và thích nuôi cá.
Từ nhỏ cho đến khi lớn, tôi đặc biệt ý thức được những lợi thế của bản thân.
Tôi thích ngắm nhìn những cô gái bình thường si mê hắn.
Tôi đã hoàn thành xong hai bộ đề.
Thẩm Cảnh Nghi sắp rời đi.
Họ vẫy tay tạm biệt nhau, cô ấy đi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại.
Lâm Chu đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn cô ấy biến mất ở ngã tư ở xa.
Tôi lấy ra tập những câu hỏi hay sai, bắt đầu xem lại.
Vô tình chạm mắt với Lâm Chu ở tầng dưới.
Hắn cười khẽ một tiếng.
Có vẻ cảm thấy thú vị.
Hắn đứng dưới ánh đèn đường, mở bịch bánh quy, chậm rãi ăn từng miếng.
Ánh mắt lười biếng nhìn tôi.
Tôi tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu xuống đối mặt với những câu hỏi phức tạp trong đề.
Cơn gió chiều hè khô nóng thổi qua cửa sổ.
Ánh sáng còn sót lại từ ngọn đèn đường hắt lên bàn.
Hắn vẫn đang nhìn.
Một cách nhàn nhã.
Tôi đứng dậy và đóng cửa sổ lại.
3.
Kỳ thi hàng tháng sẽ đến sớm.
Tin đồn về Lâm Chu và Thẩm Cảnh Nghi càng ngày càng nhiều.
Mỗi lần Thẩm Cảnh Nghi đến lớp đều tìm hắn, khiến cho các bạn cùng lớp ồn ào bàn tán.
Có chàng trai dũng cảm trực tiếp hét lên: "Anh Chu, bạn gái của anh lại đến tìm anh kìa"
Khiến cho Thẩm Cảnh Nghi ngượng ngùng và bỏ đi mà không nói một lời nào.
Mà Lâm Chu cũng không phủ nhận.
Chỉ là chỗ ngồi của tôi ở gần phía cửa ra vào.
Thành ra luôn phải ở tuyến đầu ăn dưa.
Hôm nay sau giờ học, tôi bận rộn ghi nhớ từ vựng.
Thẩm Cảnh Nghi đang ở đây.
Những nam sinh phía sau cô ấy lại bắt đầu ồn ào.
Tiếng va chạm vào bàn và ghế tôi đang ngồi bị xô đẩy.
Thật ồn ào.
Tôi bịt tai lại, vẫn nghe thấy mới bực chứ!
"Sao các cậu ồn vậy? Cậu có thể im lặng được không?"
Tôi đứng dậy quát lớn.
Quay lại thì thấy Lâm Chu.
Xung quanh lập tức im bặt trước tiếng hét của tôi.
Không khí ngưng trệ.
Thẩm Cảnh Nghi giống như một con thỏ nhỏ giật thót, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi: “Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cậu học bài”
Tôi không mắng cô ấy.
Cô ấy sao lại khóc rồi?
Nam sinh phía sau bị tôi quát, cảm thấy mất mặt, cậu ta trợn mắt nhìn tôi: “Giờ tan học rồi, chúng tôi nói chuyện một lúc thì có làm sao? Cậu thích học mà mãi chưa thấy đứng đầu kỳ thi nhỉ?”
"Đúng vậy, cậu gấp cái gì?" Giọng của những người xung quanh vang lên: "Cậu không thích Lâm Chu, cho nên mới nói nho không ăn được thì chua phải không? Hahahahaha."
Tôi nghe vậy thì ngẩn ra.
Khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Chu, tôi cảm thấy rất không vui.
Tại sao?
Rõ ràng đó là việc của hắn, nhưng hắn luôn không quan tâm là sao?
Hắn giống như đang xem một vở kịch, nhìn tôi đứng giữa đám đông.
"Cậu nhìn thấy heo chạy chưa, hay chưa bao giờ ăn thịt heo?" Tôi chế nhạo và nói với cậu ta: "Người khác yêu nhau, sao cậu lại phấn khích như vậy?”
Nam sinh bị tôi hỏi gặng liền đỏ mặt, cậu ta lắp bắp: “Không……Sao có thể hào hứng chứ?”
Tôi nhướng mày: “Đừng ngại, nếu như cậu thích, chúng ta có thể thử xem”
Cậu ta chợt đỏ bừng mặt và nhìn tôi rất lâu mà không nói nên lời.
Lâm Chu cau mày, vừa định nói gì đó thì tôi quay người ngồi xuống.
Cầm sách từ vựng, đeo tai nghe và chậm rãi học thuộc.