Xuân Tình Yếm

Chương 6


1 ngày


Triệu Uyên nheo mắt nhìn ta, không có gọi thái y ngay.

Ta biết, thực ra hắn cũng biết Đỗ Nguyệt Nga là loại mặt hàng nào, cũng nhìn thấy nàng đang diễn. Hắn chỉ đơn giản là muốn chiều chuộng nàng mà thôi.

Ta kiểu gì cũng muốn chọc phá, hắn cảm thấy chán ghét.

Kết quả là thái y Vương viện phán lại khẩn trương: “Hồi bẩm Vương gia, thuốc mà tiểu thư Nguyệt Nga vừa uống đúng là không phải phương thuốc đã thử… nó cùng với chén thuốc mới thử kia chỉ khác đúng một vị thuốc…” 

Trên mặt của Triệu Uyên và Đỗ Nguyệt Nga lộ rõ vẻ hoảng sợ. Ngay sau đó, Đỗ Nguyệt Nga hình như lại đau bụng, ôm bụng sợ tới mức mắt nàng cũng trở nên mờ nhạt.

Bọn thị nữ bối rối, đưa ống nhổ, rót nước.

Đỗ Nguyệt Nga ôm ống nhổ để móc chỗ thuốc trong cổ họng ra, sau đó bắt đầu nôn ọe. 

Triệu Uyên vừa ngửi thấy mùi nôn mửa thì chạy trốn ra phía sau, dần dần không quản lý nổi biểu cảm nữa, kết quả là lão thái y lại run run rẩy rẩy nói xong một nửa câu còn lại: “Không giống với loại thuốc lần trước, dược tính cũng không kém so với chén thuốc lần trước là bao nhiêu, mà lại nhu hòa hơn, vi thần nghĩ có thể khiến cho phản ứng khi giải độc cũng giảm bớt một chút…”

Đỗ Nguyệt Nga nôn đến nỗi hai mắt đãm lệ, nghe nói lời này thì nhướng mắt, ánh mắt mê man lộ ra ba phần tuyệt vọng. Có lẽ là giờ phút này rất muốn bóp chết Vương viện phán mà rống lên: “Ngươi nói một lần cho hết câu thì sẽ chết à?”

Phía bên này, Triệu Uyên nhìn Đỗ Nguyệt Nga, trên đôi môi luôn luôn thoa son của nàng hiện giờ lại treo nửa sợi mì ăn từ bữa trưa nay, hoàn toàn không quản lý được biểu cảm, vừa đi xa khỏi nàng, lại vừa bình tĩnh mà hỏi thái y: “Sự thật là như thế nào?”

Thái y thở dài: “Đã nôn ra hết rồi, vậy thì uống một chén khác đi!”

Ta thật sự không nín được mà cười, rất không phúc hậu.

Đỗ Nguyệt Nga được ba nha hoàn cùng nhau thay dọn giường, cả người nàng run rẩy, không khóc, không lăn lộn, giống như đã không còn chút sức lực nào. 

Trong nháy mắt kia, nàng quay đầu lại liếc nhìn Triệu Uyên một cái

Ta cứ cảm thấy, cái liếc mắt kia thật sự có nước mắt.

Giờ phút này, Triệu Uyên căn bản không nhìn nàng, nhưng lại lạnh mắt nhìn ta, có vẻ như cũng trùng hợp mà nhìn thấy đúng lúc khóe miệng ta còn chưa kịp thu lại nụ cười. Hắn xụ mặt nói: “A Bát, Thập Tứ!  Hôm nay Thập Thất nhiều lần làm trái ý bổn vương, các ngươi đưa nàng đến địa lao hối lỗi đi!"

Lão Bát và lão Thập Tứ cùng với ta là những tử sĩ đắc dụng nhất của Triệu Uyên, hai người bọn họ vừa nghe thấy hiệu lệnh của chủ tử đã vội vàng bước ra khỏi hàng, tuy là cần phải bắt ta, người đã cùng họ đồng sinh cộng tử, cũng không dám trì hoãn chút nào, nhìn nhau, đi lên phía trước, nửa nâng ngửa khống chế mà mang ta ra ngoài.

Đúng vậy, giống như là mỗi nữ chủ đau khổ làm tử sĩ đều có một nam phụ làm thanh mai trúc mã. Ở trong cuốn sách này của ta, Thập Tứ chính là nam phụ này.

Ta cũng không biết là do nguyên nhân gì, có thể là do khí chất ngu ngốc của ta quá mức bình dị gần gũi? Còn chưa lại đây mấy ngày, huynh đệ đã to gan mà bóng gió thổ lộ với ta.

Để ta nói nè, ngươi đứng ở hàng đó cũng không may mắn nha, không xóa được số mười ở phía trước, làm sao có thể bò lên trên được?

Nam phụ ư, trên cơ bản đều có hai đặc điểm, thâm tình và hèn nhát.

Cũng không có cách nào, đều là bị nuôi cổ trùng trong người, làm gì có ai có lá gan cãi lại chủ nhân chứ.

Nhưng hắn có một lòng làm nô tài, ta lại không có, tam quan không giống nhau, không thể cố gắng mà hoà hợp được, làm bạn bè thì được, hơn nữa thì thôi đi, ta từ chối hắn một cách uyển chuyển nhưng mà kiên quyết.

Nhưng mà tính tình của người này cũng rất tốt, trong nguyên tác nữ chủ đã ngủ cùng Vương gia rồi, hắn cũng chỉ là để ý trong lòng một chút, mà vẫn luôn nghe theo nữ chủ không nói gì. Ta chỉ từ chối uyển chuyển, hắn căn bản không để tâm, vẫn đối xử rất tốt với ta.

Giờ phút này, hắn phát hiện ra tư thế ta đi đường hơi khác thường một chút, cúi đầu nhìn thì phát hiện có vết máu trên bụng ta, phía dưới áo đen.

Không sai, ta vốn dĩ không thật sự muốn đâm, nhưng khi Triệu Uyên tới cản ta lại không thể nào không sử dụng lực để đối nghịch với hắn, thế là dao găm lại chọc vào sâu nửa tấc, ta nghi ngờ hắn là cố ý, đáng tiếc không có chứng cứ.

“Ngươi bị sao thế? Bị thương có nặng không?” Ra đến cửa, Thập Tứ thì thầm với ta.

“Lát nữa mang hòm thuốc nhỏ cho ta!”

Hắn vừa nghe đã hiểu, cũng không nói gì nhiều, cùng với lão Bát đưa ta đến địa lao, khóa cửa lại thì phi thân đến phòng của ta.

Địa lao hình như cũng là ở góc phía Đông Bắc của vương phủ, không biết đại mỹ nhân bị nhốt có cách xa chỗ này không. Toàn bộ nhà lao đều đen như mực, chỉ có ngọn lửa trên tường lập lòe chiếu sáng.

Nhận hòm thuốc do Thập Tứ mang tới, ta cảm ơn hắn mà nắm tay hắn lắc lắc, sau đó lại buông ra. Hắn xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu, chỉ nói có chuyện gì có thể phát tín hiệu đạn gọi hắn tới, sắp tới cũng đừng nên chọc Vương gia tức giận, đỡ phải chịu khổ, sau đó thì đi luôn.

Đứa trẻ này, nói với ngươi một câu cuối cùng này, ngươi không có mệnh của nam chủ.

Ta bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cởi quần áo, bắt đầu nhìn kỹ miệng vết thương của chính mình.

Cái gì thế? Ngươi hỏi ta có đau hay không?

Có thể không đau được ư? Còn không phải là sau khi ta xuyên tới đây, hở một cái lại bị thương, đau quen rồi hay sao?

Còn nữa, tử sĩ đã uống thuốc từ nhỏ, đầu óc của kẻ nào cũng không hề thông minh chút nào, nhưng cảm giác đau đớn lại kém một ít so với người bình thường. Nếu là ta trước kia, một cái dao găm này đâm xuống ta cũng có thể gào khóc mà chết.

Miệng vết thương sâu khoảng nửa tấc, cũng dài nửa tấc, đổ máu ào ạt, da thịt bên ngoài cũng bị lật ra.

Đau đến tê dại, phải khâu vết thương lại.

Ta run run lấy ra kim cong từ trong hòm thuốc, dùng nhíp kẹp hơ qua ngọn lửa, sau đó xâu chỉ vào, cắn lên một miếng vải bố trắng, dùng rượu mạnh tẩm miếng vải lau vết thương cẩn thận, sau đó cắn răng chọc xuống phần thịt bên cạnh vết thương.

Rất nhiều bộ phim đều là lấy kim may áo để khâu da thịt, cái này đơn giản là nói linh tinh. Kim thẳng rất dễ chọc vào, nhưng làm sao có thể xuyên ra từ bên kia? Chẳng lẽ xuyên thấu hay sao? Là đang đóng đế giày ư?

Bác sĩ khâu vết thương đều dùng kim cong, hình nửa vòng tròn.

Thứ này rất khó cầm, khi khâu lại vô cùng vất vả, huống chi là da thịt của bản thân mình.

Thân thể này của ta cho dù không sợ đau đến mức nào, thì cũng rất là đau, một đôi tay run rẩy, quyết tâm, chui vào được một nửa mà mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.

Thở hổn hển sau đó lại ho, cả người ta giống như được vớt ra từ trong nước, lau mồ hôi cùng nước mắt trên mặt, gian nan mà tìm đúng đầu mũi kim kia, mất nửa ngày mới có thể giữ được đuôi kim, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy kim vào.

Thời điểm dùng kim đâm vào da thịt, ta suýt chút nữa đã cắn nát miếng vải bố trong miệng, kêu lên một tiếng, sau đó mềm mại ngã xuống đất.

Mỗi lần rút kim ra, sau đó thắt nút chỉ, trong miệng ta đã nếm thấy mùi máu tươi, giống như lợi chảy máu vì ta cắn mạnh quá.

Trước mắt rất tối, ta giống như hôn mê trong một khoảng thời gian. Sau khi tỉnh lại, ta chỉ cảm thấy trên người dính dính, vô cùng khó chịu. Bên người đã có thức ăn thức uống, còn có cả quần áo để thay - không cần phải đoán, đây chính là tác phẩm của Thập Tứ.

Ta bò dậy, uống nước xong, ăn một chút gì đó để bổ sung thể lực, sau đó duỗi tay bắt đầu cởi áo. Cả bộ quần áo này đều dính máu, không muốn mặc nữa.

Kết quả ta vừa mới cởi áo ngoài, lộ ra phần eo, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan.

Là ai?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play