Xuân Tình Yếm

Chương 3


1 ngày


3. 

Sau khi cho đại mỹ nhân ăn no rồi, ta tung tăng mang chén thuốc đã bị vỡ trở về phục mệnh. 

Cũng chính là bởi vì ta đã biết trước nguyên tác, miễn cưỡng mà nhớ rõ bệnh trạng sau khi ăn phải độc dược lại ăn giải dược như thế nào - đau bụng quằn quại, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, đập đầu xuống đất, đến khi báo cáo với Vương gia mới có thể lừa gạt mà không lộ tẩy.

Chỉ tiếc, vừa nghe nói giải dược này uống xong sẽ chịu tội như thế, tiểu thư Nguyệt Nga của chúng ta lại không muốn uống nữa, một lần nữa phát huy kỹ năng yếu đuối đáng thương, lôi kéo tay áo của Triệu Uyên, không nói gì mà rơi lệ.

“Không còn cách nào khác ư?”

Triệu Uyên giận dữ trợn mắt nhìn thái y.

Ông già run rẩy nói: “Nếu là người có nội lực cực kỳ thâm hậu thay cho Nguyệt Nga ăn giải dược vào, sau đó lấy dược lực hóa thành nội lực rót vào cơ thể của tiểu thư Nguyệt Nga, lại hút lại độc tính trên người Nguyệt Nga tiểu thư, như thế sẽ khiến cho tiểu thư Nguyệt Nga không phải chịu nỗi đau thấu tim, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Vẻ mặt của Triệu Uyên không kiên nhẫn, ngữ khí cao lên.

Thái y khổ sở mà lau mồ hôi trên thái dương: “Hồi bẩm Vương gia, chỉ là sẽ hao tổn nội công vô cùng lớn đối với người cứu giúp.”

Ta…

Đều là người làm công, có thể đừng hại nhau được không?

Dựa theo mạch não của vương gia ngang ngược kia, không phải là sẽ nghĩ đến ta đầu tiên hay sao?

Giây tiếp theo, ta quỳ gối trước mặt Triệu Uyên, kéo lấy góc áo của hắn: “Vương gia, trăm triệu lần không thể!”

Triệu Uyên lại sửng sốt.

Có vẻ như hắn đoán ra được ta không muốn tiêu độc cho Đỗ Nguyệt Nga, nhưng từ xưa tới nay ta đều thuận theo hắn, nhất định không thể nào đến mức hắn chưa cả ra lệnh mà ta đã nhảy ra tránh né trước.

Vừa rồi, khi ta đùn đẩy việc thử thuốc đã là to gan lớn mật, lặp đi lặp lại nhiều lần, đây không phải là vuốt râu hùm sao, chẳng lẽ ta không muốn sống nữa?

Làm gì có chuyện đó, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi đó.

“Vương gia, thuộc hạ biết tình cảm của ngài đối với tiểu thư Nguyệt Nga là vô cùng sâu nặng, cũng biết ngài võ công trác tuyệt, nội lực thâm hậu, nhưng thân thể của ngài quý ngàn vàng, nhất định không thể xử trí theo cảm tính, tự mình tiêu độc cho tiểu thư Nguyệt Nga.”

Ta than thở khóc lóc, tình ý chân thành.

Ánh mắt từ trước đến giờ vô cùng sắc bén của Triệu Uyên hiện lên một tia mê mang, Đỗ Nguyệt Nga vốn dĩ đã treo bên miệng nụ cười ba phần châm biếm cũng cứng lại.

Một câu này của ta giống như một cây đao, phá nát tấm màn che hư tình giả ý của hai vị này. 

Triệu Uyên nói ngoài miệng là yêu nàng, nhìn trúng nàng, nhưng tới thời điểm nguy nan của nàng có thể vì nàng mà quên bản thân mình hay sao?

Đừng nói có thể hay không, ngay cả nghĩ, hai người này cũng chưa từng nghĩ tới.

Cảm xúc của Đỗ Nguyệt Nga, thật giống như một cô gái rất thích một cái túi LV mười vạn, đang muốn bảo bạn trai mua để khoe cho ta xem, kết quả ta lại kêu lên: “Ngài ngàn vạn lần đừng mua cho nàng cái túi Hermes giá một trăm vạn kia!”, nháy mắt nâng cao ước muốn của nàng, trong lòng nàng LV đã mất đi sự quyến rũ xinh đẹp. Nhưng mà nghĩ đến việc bạn trai rõ ràng có thể bỏ ra một trăm vạn, cũng tuyệt đối không thể mua Hermes cho mình, sẽ rất dễ dàng nghĩ: “Chẳng lẽ là ta không xứng đáng sao?”.

Giết người thôi thì có nghĩa lý gì, ta phải giết cả tâm.

Suy nghĩ cẩn thận điều này, thấy sắc mặt của Đỗ Nguyệt Nga dần dần trở nên trắng bệch, mặt của Triệu Uyên lập tức cũng xanh.

Ta vừa thấy sắc mặt của hắn thay đổi, thấy thời cơ thu hoạch đã tới, đột nhiên che kín miệng: “Chẳng lẽ Vương gia không nghĩ đến việc tự mình tiêu độc cho tiểu thư Nguyệt Nga sao?”

Triệu Uyên: …Ngươi có câm miệng đi không!

Ta lập tức giả mù sa mưa mà tự tát cho mình một cái tát: “Đều tại thuộc hạ hồ đồ, thân thể của Vương gia quý tựa ngàn vàng, luôn luôn phải cẩn thận, làm sao có thể tự mình tiêu độc cho người khác, cho dù người này là tiểu thư… Thuộc hạ chưa nói gì hết…”

Thấy ánh mắt của Triệu Uyên giống như là muốn ăn thịt người, ta lúng túng lùi lại hai bước, lộ ra nét mặt giống như là con chó mặt xệ đang cười.

Triệu Uyên bị ta chọc tức đến nỗi hít sâu vài cái, miễn cưỡng đè xuống cái trán đang nổi gân xanh: “Thập Thất, ngươi tới tiêu độc cho tiểu thư Nguyệt Nga!”

Được thôi, ta cũng không dám trông chờ đến việc có thể chạy trốn.

Xoay người, ta ghé sát vào tai thái y nhỏ giọng nói (Thật ra giọng nói không nhỏ tí nào, đúng là ta cố ý đó): “Vương viện phán, việc tiêu độc này có cái gì cần phải chú ý không? Nếu ta không nắm giữ tốt các vấn đề quan trọng, tay nhẹ hơn mạnh hơn một chút, tiểu thư Nguyệt Nga sẽ thế nào?”

Đỗ Nguyệt Nga vốn dĩ bởi vì thương tâm mất mát mà hơi rũ mắt, bỗng nhiên trợn tròn mắt nhìn ta, mà ta không tránh không né, hướng về phía nàng cười, vẻ mặt cao thâm khó đoán.

Không sai.

Lần này là ta cố ý.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play