Thủy Di Dao lại ghé mắt nhìn kỹ thêm lần nữa, cẩn thận quan sát trong hai phút, rồi ngẩng đầu lên: “Xét theo phong cách, đây là tác phẩm Người Quỳ Bằng Ngọc do đại sư Trần Đáp điêu khắc vào những năm đầu sự nghiệp. Tác phẩm Người Quỳ Bằng Ngọc kiểu này chỉ có hai bức. Một bức được dùng để chôn cùng Hoàng hậu Đoan Vinh thời đó, còn một bức theo cùng Trưởng công chúa Kim Ninh.”
Trần Đáp trong giới điêu khắc ngọc coi như là một đại sư có tên tuổi, nhưng ông nổi tiếng nhất không phải vì Người Quỳ Bằng Ngọc mà là vì những tác phẩm khác. Đây là một điểm kiểm tra khá ít người biết đến.
“…” Tiểu Tỉnh Quang nhìn chằm chằm vào Thủy Di Dao, nét mặt dần trở nên cứng đờ.
Tác phẩm mà anh ta chọn này là một món đồ cổ thật sự có từ năm trăm năm trước, đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được. Hơn nữa, anh đã cố ý giấu phần đế có dấu ấn đi, không để ai lật xem, người bình thường không thể nào nhận ra đây là tác phẩm của đại sư Trần Đáp. Dù sao thì ông ấy cũng là một nghệ nhân điêu khắc ngọc từ năm trăm năm trước.
Trừ khi ai đó quen thuộc với phong cách của tất cả các nghệ nhân điêu khắc ngọc suốt năm trăm năm qua.
Chẳng lẽ cô gái này chỉ đoán trúng? Hay thật sự cô ấy biết?
Nếu là trường hợp thứ hai thì quá đáng sợ rồi. Văn hóa ngọc của Hoa quốc có lịch sử lâu đời và phát triển không ngừng, trong dòng chảy lịch sử năm trăm năm qua, có bao nhiêu nghệ nhân điêu khắc ngọc đã xuất hiện chứ? Nếu cô ấy thật sự biết hết… Không, điều đó không thể nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT