Tay vẫn còn đang chuyên chú lau tóc cho Lâm Thanh Chỉ cũng vì vậy mà dừng lại một lát, nhưng sau đó lại như không có việc gì mà trả lời: "Ừm."
Động tác của đôi tay bấy giờ như trái ngược với vẻ mặt của anh, bắt đầu nhanh lên hơi có chút hỗn loạn, lau tóc cho Lâm Thanh Chỉ thêm vài cái liền nhanh chóng dùng khăn mặt quấn lấy đầu cô rồi đá băng ghế dài dưới thân cô, giọng nói giống như vô cùng ghét bỏ: "Đứng lên, tự mình lau đi."
Trong miệng thì nói như vậy nhưng tay lại theo bản năng muốn đỡ, phản ứng lại chuyện mình muốn làm Lục Lập trong nháy mắt rút tay về nhét tay vào trong túi quần, cằm có chút kiêu căng nâng lên: "Tôi cũng chỉ vì nhìn thấy chân cô bị thương cho nên mới giúp cô gội đầu, xin cô đối với tôi không cần có bất kỳ suy nghĩ nào khác."
Nghe anh nói xong, Lâm Thanh Chỉ âm thầm trợn trắng mắt, chân cô đã sớm khỏe mạnh từ lâu cũng không biết là ai kiên quyết không để cho cô động đậy.
Nói xong Lục Lập liền đem tâm mắt của mình chuyển hướng về phía Tôn Minh Thiên, thản nhiên nói: "Chân cô ấy bị thương."
Tôn Minh Thiên:...
"Ôn"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT