Hai chữ phía sau vừa định nói ra, ý thức được điều gì đó Lục Lập thiếu chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi, hai chữ "đau lòng" cũng vì thế mà bị anh nuốt trở về.
Lâm Thanh Chỉ nhướng mày: "Có chút gì?"
Lục Lập ngập ngừng, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được từ nào thích hợp thay thế cho hai chữ kia, dứt khoát hạ quyết tâm nói: "Tôi cũng muốn nhặt phế phẩm, muốn cô mang theo tôi, nhưng có chút ngượng ngùng không dám nói."
Lâm Thanh Chỉ cười lạnh một tiếng, hận không thể một cước đá anh xuống mương: "Anh đúng là thiếu đánh." Đối xử tốt thì không chịu, đến khi mọi chuyện đã theo chiều hướng xấu thì lại muốn.
Lục Lập không nói gì, mũi anh hơi động đậy, từ trong khoang mũi thả ra một tiếng: "Ừm." Giống như là người vừa lỡ tay làm vỡ cái bình, phải cam chịu số phận.
Đột nhiên, anh cau mày sờ soạng lung tung trên người mình, đầu tiên là sờ sờ túi, sau đó lại sờ sờ áo.
Lâm Thanh Chỉ thấy anh sờ tới sờ lui, lông mày khẽ nhíu lại: "Làm sao thế? Trên người bị ngứa sao?" Hiện tại sống cuộc sống kiều quý quen rồi, nên yếu đuối đến thế sao? Chỉ mới nhặt rác một lúc trên người đã bắt đầu ngứa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT