Xám

Chương 2: Nổi lòng của cô


2 ngày


Có lẽ sự tò mò chỉ mãi giấu sâu trong lòng tôi, cứ thế lại một tuần trôi qua. Điểm thi cũng đã có, tôi vẫn hạng nhất vẫn là con ngoan trò giỏi trong mắt ba mẹ và thầy cô.

Cũng là người ít nói, kiệm lời, lạnh lùng học giỏi mọt sách trong mắt bạn bè nhưng có lẽ tôi sẽ đặc biệt hơn một chút trong mắt cậu nhỉ.

Cậu thi được hạng năm, một thứ hạng khá cao đối với học sinh vừa chuyển tới. Khi biết được điểm số mọi học sinh mà cậu quen biết bu lại xung quanh cậu, tôi nhìn cậu từ xa thì thấy được cậu một người nổi bật trong đám đông.

Nhưng tôi vẫn không nhìn thấy được màu sắc, nếu tôi thấy được có lẽ xung quanh cậu có một vầng hào quang sáng chói nhỉ. Tôi tự nghĩ như thế, cứ đứng nhìn cậu từ xa, bỗng nhiên cậu nhìn thấy tôi cậu liền mĩm cười.

Một nụ cười của ánh nắng ban mai rực rỡ, tim tôi lỡ đập một nhịp. Tôi thấy được màu sắc rồi, một màu vàng nhạt đẹp đẽ và lấp lánh. Tôi đã từng thấy nó trước đây là lúc cậu mới chuyển đến và giới thiệu tên mình. Cậu đã nỡ một nụ cười tươi rạng rỡ và tôi đã nhìn thấy được màu sắc thứ hai lần đầu tiên trong cuộc đời mình.

Bản thân tôi bắt đầu thích màu vàng, một cái màu mà tôi đã nhìn thấy được sau 17 năm luôn nhìn thấy một màu xám âm u này. Tôi thường xuyên nghe các bạn xung quanh nói về màu sắc, hồng, cam, đỏ, vàng,.…

Họ miêu tả nhiều màu sắc lắm, khiến tôi càng tò mò màu đó ra sao. Lần đầu tiên nhìn thấy một màu sau màu xám, tôi đã nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Một nụ cười mà rất hiếm khi tôi cười được, tôi đã vui vì nhìn thấy được màu sắc. Chắc đây là nụ cười của sự hạnh phúc nhỉ,  hạnh phúc của riêng tôi. Tôi muốn nói cho cả thế giới biết rằng tôi đã nhìn thấy được màu thứ hai sao màu xám.

Nhưng có lẽ chỉ là trong suy nghĩ thôi vì cả thế giới của tôi chỉ ở trong chính tôi. Tôi không được sự yêu thương từ ai cả, tôi tự học cách yêu chính bản thân mình từ khi còn nhỏ.Nghe có vẻ khá đáng thương nhưng bây giờ tôi suy nghĩ lại về nó thì cũng bình thường thôi, tôi vẫn có người yêu thương. Người đó chính là tôi mà, nên chả tổn thương hay gì cả.

Bản thân tôi vẫn tự sống ổn định, không cần sự thương hại từ ai khác. Tôi không trách ba mẹ, họ luôn bận rộn từ khi tôi còn nhỏ và luôn chu cấp cho tôi đầy đủ. Họ luôn đưa cho tôi một mục tiêu mỗi tuần phải đạt được, cho tôi học những lớp học năng khiếu hay học thêm. Có lẽ bù đắp những gì họ thiếu khi còn nhỏ nên dồn vào tôi.

Mỗi tuần họ sẽ dành một thời gian nhỏ để xem tôi hoàn thành mục tiêu chưa hay la rầy trách mắng điều mà tôi chưa hoàn thành. Tôi coi điều đó như bình thường, vì tôi đã được sống ở môi trường không có sự thiếu thốn hay gì cả.

Việc học nặng nề áp lực, thời gian dầy đặc khi còn nhỏ. Tôi cũng chả có một người bạn nhưng nhờ những con chữ, tôi đã tô màu được đẹp đẽ. Một bức tranh hoàn mỹ mà tôi nghĩ là nó đẹp theo cách riêng tôi.

Vàng, xanh, đỏ, hồng, tím, trắng, cam,....từ khi tôi biết đọc tôi đã biết cách phải tô màu ra sao. Tìm hiểu rõ về màu sắc để không ai biết tôi bị mù màu. Một chứng bệnh ít gặp đến cả ba mẹ cũng không biết tôi bị mà.

Tôi che giấu giỏi thật, đến mức bản thân khi ngủ dậy cũng đã từng nghĩ mình không bị chứng bệnh này. Nhưng mở mắt ra vẫn chỉ là màu xám u ám, cứ thế thời gian trôi đi qua từng năm.

Tôi đã học cấp 3, chả ai biết tôi bị chứng bệnh này vẫn học tập bình thường. Bỗng có ai đụng nhẹ vô người tôi, làm tôi quên đi dòng suy nghĩ về bản thân mình.

Đó là lớp phó học tập Phương Uyên,  cô ấy là một cô gái năng nổ và hoạt bát. Một cô gái có sự thu hút bởi niềm vui vẻ, tất cả nữ sinh trong lớp cũng đều chơi thân với cô ấy còn có những nam sinh nữa nhưng trừ tôi ra.

Cô ấy từng nhiều lần bắt chuyện với tôi giống như Thanh Dương vậy nhưng tôi đều phớt lờ. Có lẽ không muốn giao tiếp nhiều với mọi người hoặc nếu chơi thân có lẽ tôi sẽ lộ ra bí mật mà tôi đã giấu sao bao nhiêu năm mất.

Tôi có thể sống cô độc đến già cũng được nhưng nghĩ lại thì nếu tôi 25,26 tuổi ba mẹ cũng sẽ tìm đối tượng có gia thế phù hợp cho tôi thôi. Nên cứ theo ý họ muốn đi, dù gì tôi cũng là con của họ sinh ra.

Bỗng có một giọng nói nhỏ nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu nha, tớ sẽ cho cậu 3 viên kẹo dâu này để làm quà xin lỗi nha”

Đó là giọng nói của Phương Uyên, cô ấy xin lỗi vì mới nãy đụng trúng tôi. Tôi định từ chối kẹo của cô ấy thì cổ đã bỏ kẹo vô túi áo khoác tôi rồi chạy lại nhóm các bạn gái đang nói chuyện.Tôi biết Phương Uyên cô ấy luôn luôn nói với các cô gái rằng tôi khá tốt và đáng yêu chỉ là ít nói quá thôi, nên trong lớp không ai cô lập tôi cả.

Tôi cứ lủi thủi đi về chỗ ngồi, không biết được những gì xảy ra này giờ Thanh Dương cậu đều nhìn thấy. Cậu luôn quan sát từ xa lẫn thấy được nụ cười nhẹ của cô gái ấy.

Có điều bản thân tôi không biết được điều đó, giờ ra chơi đã kết thúc, vô tiết học thứ ba là tiết toán Thanh Dương đi chậm rãi về chỗ ngồi kế tôi.

Lần này tôi không biết cậu sẽ kể câu chuyện gì tiếp theo nữa nhưng tôi vẫn giả vờ chăm chú nghe thầy giảng về kiến thức toán học trên bảng.

________

Viết ngôi thứ nhất khá là khó, nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play