Tôi kế thừa một tinh cầu (trồng trọt)

Chương 1 : thế giới mới


1 ngày


Vẻ mặt Lam Ly đờ đẫn.  Anh đưa tay sờ sờ da thú trên người, không đủ mềm mại, lông thú vừa cứng lại vừa bẩn, cúi đầu sẽ ngửi thấy mùi lạ, da thú quấn quanh eo không dài đến đầu gối, ngồi xuống khó khăn lắm mới che được mông của mình. Bên trong trống không, mỗi khi gió thổi qua làm cho ‘trứng’ đều co lại.

Tóc của anh được tết lại thành bím, phía trên còn có rất nhiều vật trang trí. Da đầu đầy dầu và bụi đất, cành cây nhỏ và cỏ dại, thậm chí tóc mai còn treo một đóa hoa.

Bên tai là tiếng cười của trẻ con, chủ nhân của giọng cười chính là thủ phạm gắn đủ loại phụ kiện lên tóc anh. Bọn chúng vừa trò chuyện vừa “hóa trang” cho Lam Ly.

Lam Ly không nhúc nhích, không đuổi bọn chúng đi. Anh giữ nguyên vẻ mặt đờ đẫn như trước, nhanh chóng phân tích tình hình trước mặt.

Theo tầm mắt có thể thấy, bên trái có một mảng rừng cây rậm rạp, đại thụ bên trong cao trung bình ít nhất là 30 mét, bên phải là một ngọn núi đá cằn cỗi, nơi khe đá có thể nhìn thấy một ít cỏ xanh và hoa dại. Lại quay đầu, có thể nhìn thấy đỉnh của một ngọn núi lửa. Cúi đầu, có thể nhìn thấy một bộ phận của thung lũng, mà bên trong thung lũng đều là người nguyên thủy quấn da thú, sống trong hang động!

Tay Lam Ly run nhè nhẹ, bắt lấy tấm da thú.

Anh không dám tin dò hỏi hệ thống trong đầu: “Hệ thống? Chuyện gì đang xảy ra? Quốc gia thịnh vượng mà ngươi nói đâu? Tại sao nơi ta trở về không phải là cung điện nguy nga, mà lại ở một nơi như vậy? Ngươi xem xét lại xem, có phải là nhầm lẫn quá lớn rồi không?!”

Lam Ly là một người xuyên sách. Một giờ trước, anh vẫn còn ở trong thế giới của cuốn sách “Tận thế chi cố chấp Thi hoàng yêu mến ta”.

Lúc ấy anh vừa chết, trơ mắt nhìn xem tiểu đội của nữ chính bước vào phòng mình, ăn bánh bao cùng với cháo anh mới làm buổi sáng, tự coi như là thù lao xử lý thi thể của anh.

Thôi đừng nói đến tâm trạng lúc đó của Lam Ly muốn hét lớn cỡ nào: “Ta dựa vào*”, trước kia anh xuyên thư phải hai tay dâng phụ nữ, dâng đàn ông, không thì phải dâng ra binh quyền, ngôi vị thỉnh thoảng còn phải dâng tiền cho nam nữ chính, rốt cuộc ở thế giới vừa rồi còn phải dâng lên trang bị, còn là loại bị giết đoạt trang bị! Kết quả, anh đã xuyên qua hơn mười mấy thế giới rồi, mục tiêu tìm được lão công chất lượng cao cũng không làm được.

(Ta dựa vào: vừa tức giận vừa buồn bực không thể nói thành lời)

Cuộc sống quả thật đầy trắc trở mà!

Khi kết thúc thế giới Tận thế, hệ thống nói với Lam Ly rằng anh thể về hưu rồi!

Lam Ly nhớ rõ những gì hệ thống nói lúc đó: “Xin chúc mừng kí chủ đã đủ điều kiện nghỉ hưu. Bây giờ ký chủ có thể chọn trở về thế giới ban đầu hoặc bất kỳ thế giới nào mà ngài từng xuyên qua.”

Sau đó, Lam Ly cẩn thận hỏi điểm khác biệt của hai lựa chọn. 

Đây là câu trả lời mà hệ thống nói với anh: “Trở về thế giới ban đầu, ngài có thể được kế thừa một quốc gia, người dân vừa mạnh mẽ lại chất phác, còn tặng kèm một người bạn đời. Thông qua nỗ lực của ngài, ngài có thể nâng cấp để trở thành chủ nhân của toàn bộ hành tinh…”

Cái bánh vẽ (cái bẫy) vừa to vừa thơm làm cho Lam Ly tham lam chảy nước miếng, hệ thống còn nói tiếp một tràng dài ở đằng sau cũng không có nghe, liền quyết định chọn thế giới ban đầu.

Nhưng mà, khi Lam Ly đến nơi đã bị sự nghèo khổ trước mắt vả một cái đau điếng.

Hai phút sau, hệ thống vẫn không phản hồi. Lam Ly mệt mỏi lau mặt mình, bọn trẻ xung quanh cũng giật mình vì động tác đột ngột của anh, nhưng thấy anh không có ý định đánh chúng, chúng lại tiếp tục bận rộn hóa trang cho anh.

Lam Ly nhất thời không có thời gian quan tâm đến bọn trẻ này, anh điên cuồng kêu gào với hệ thống: “Hệ thống?! Ngươi chết rồi à? Nếu ngươi không trả lời ta sẽ báo cáo ngươi! Ta nhớ rõ ràng thế giới ban đầu của ta là xã hội hiện đại. Không phải xã hội nguyên thủy, mẹ nó, ngươi không có muốn giải thích một chút sao?”

Vừa nghe Lam Ly nói như vậy, rốt cuộc hệ thống cũng đáp lại anh bằng một giọng ngọt ngào: “Kí chủ à, chúng tôi đã kiểm tra rồi, thế giới ban đầu của ngài là đây. Khi đó ngài chỉ có sáu tuổi, có thể là ngài nhớ nhằm… “

Lam Ly không có kiên nhẫn để nghe tiếp, cắt ngang hệ thống: “Ta không tin, ta không quan tâm, ta muốn đổi thế giới. Có ai thích nơi này cũng mặc kệ họ, dù sao ta không chấp nhận ở lại đây, có phải là ngươi tự ý đổi cho ta đến xã hội nguyên thủy này không?”

Hệ thống dùng giọng điệu ngào và chân thành, lại nói ra những lời gợi đòn nhất: “Thật là xin lỗi nha, đây là lần cuối cùng bổn hệ thống xuất hiện, chuẩn bị ngắt liên kết với kí chủ. Đếm ngược là 3, 2, 1… bíp—— “

Âm thanh truyền qua não Lam Ly lại yên tĩnh.

“!!!” Hệ thống khốn kiếp đợi taaa

Lam Ly tức giận gọi hệ thống mấy lần trong đầu, nhưng không nhận được phản hồi dù là nhỏ nhất từ ​​hệ thống. Sau một lúc vừa mắng vừa nhẹ giọng kêu gọi, Lam Ly cuối cùng xác định rằng hệ thống đã thực sự rời đi. Để lại anh một mình trong thế giới nguyên thủy như vậy rồi rời đi.

Đ* m*!

Tâm trạng Lam Ly sụp đổ.

Anh ngồi trên tảng đá lớn nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh, rồi lâm vào tự kỷ.

Không biết đã qua bao lâu, có thể là một buổi chiều hoặc chỉ vài phút, cuối cùng Lam Ly cũng chấp nhận thực tế. Mấu chốt là, anh không tiếp nhận cũng không có việc gì, hệ thống khốn nạn kia sẽ không bộc phát lương tâm mà quay lại đón anh đi, chẳng lẽ anh còn có thể đâm đầu vào tảng đá này tự vẫn sao? 

Gió thu vẫn xào xạc, trên người chỉ có một mảnh da thú, lộ ra tay chân, Lam Ly không thể tiếp tục ngồi yên nữa.

Lạnh quá. Vừa lạnh vừa đói.  

Lam Ly cử động chân, phát hiện chân tê rần, anh không thể trực tiếp đứng lên, chỉ có thể khẽ nhúc nhích cái chân. 

Mấy đứa nhỏ đang chơi với anh vừa nãy đã rời khỏi tảng đá, Lam Ly quay đầu lại thì thấy bọn chúng đang ngồi xổm bên cạnh nhặt đá chơi đùa. Nhìn thấy ánh mắt của anh, bọn trẻ giật mình, hét lên rồi bỏ chạy thật nhanh.

Bọn chúng chạy quá nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại mấy chấm đen.

Lam Ly chán nản gỡ bỏ mấy món đồ trang trí mà mấy tên nhóc vừa gắn lên tóc anh, tóc vừa bẩn vừa ngứa, Lam Ly không dám nghĩ đến lý do nào khác ngoài việc không gội đầu.

Ở đây không có ai khác, Lam Ly cau mày đứng dậy, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Bộ lạc nguyên thủy này được xây dựng trong một thung lũng, ba mặt thung lũng được bao phủ bởi những bức tường đá, cao có, thấp cũng có, một số khe đá còn làm thành lối đi thông ra bên ngoài. Ở phía thấp nhất, có một con sông nhỏ uốn khúc từ bên ngoài chảy đến cuối thung lũng. Vách đá tạo thành hàng rào tự nhiên bảo vệ thung lũng, ôm trọn một diện tích đất rừng nhỏ, đồi và đất bằng phẳng bên trong.  

Nơi Lam Ly ngồi vừa rồi là ở phía sau bức tường đá, anh không biết bằng cách nào mà mình đến được đây. Nếu đây thực sự là thân thể của chính mình, thì lúc anh sáu tuổi đã bắt đầu xuyên sách, thân thể không có linh hồn sẽ trở thành người thật vật hoặc là biến thành kẻ ngốc. 

Lam Ly nghĩ có thể là vế sau rồi. 

Người dân ở đây sống trong các hang động. Trên các gành đá bao quanh thung lũng có một số hang đá tự nhiên, một số là được khai quật, cộng lại số lượng hang đá không quá lớn, có dấu vết cư trú, nhưng phần nhiều dân cư sống trong các hang động (hang núi), bởi hang động thì dễ đào hơn hang đá.

Mà anh không biết hang nào là của mình đây. 

Lam Ly trèo xuống khỏi tảng đá và đi theo con đường lũ trẻ vừa chạy. Đi tới cuối con dốc có một khe đá, từ khe đá có thể nhìn thấy bộ lạc. Lam Ly nhìn chiều rộng và chiều cao của khe đá, sau khi chắc chắn rằng mình có thể đi qua, mới nhấc chân bước vào bộ lạc.  

Sau khi đi vào, cảm giác ban đầu còn nặng nề hơn. Mọi người chỉ quấn da động vật, thậm chí còn không có gì bao lấy chân. Công cụ lao động duy nhất là công cụ đá, rìu đá, dao đá, chậu đá, v.v. 

Nói cách khác, Lam Ly muốn cạo sạch tóc của mình để tránh không cho sâu bọ khủng khiếp làm tổ, sẽ phải trả giá bằng một vài mảnh da đầu vì công cụ bằng đá.

“…” Lam Ly đột nhiên cảm thấy da đầu đau nhức. 

Xuyên suốt chủ đề ba người nói chuyện đều là nhắc lại quá khứ, liên quan đến “Thần điện” và “Hoàng cung”, chắc đó là nơi ở trước đây của họ.

Lời nói cũng không có ích mấy. Ba người họ tự ôn lại chuyện xưa nên nói chuyện không mấy rõ ràng, chỉ nói mấy câu đại loại là: “Như vậy mới tốt.” hoặc “Lúc đó thật thoải mái.”, vì vậy Lam Ly không thể phân tích được Thần điện và Hoàng cung có gì khác với thung lũng này.

Sau khi hồi tưởng lại quá khứ chán chê rồi ba người đàn ông lại chuyển chủ đề sang anh: “Nếu không phải hộ tống tên ngốc này, thì làm sao chúng ta phải đến một nơi như vậy chứ?”

Ồ, hình như định bốc phốt anh? Lam Ly vểnh tai lên, tiếp tục công khai nghe trộm.

Khi Lam Ly đi theo ba người đến một hang đá, anh đã hiểu được thân thế của chính mình. Mà sau hiểu rõ, Lam Ly chỉ có thể cảm thán một tiếng: “Hệ thống dùng từ rất có kỹ thuật nha, dùng từ “có thể” kế thừa một quốc gia để lừa anh, thật đúng là không thể nào bắt bẻ được.

”Từ cuộc nói chuyện giữa ba người này, Lam Ly biết được anh chính là con trai cả của thú vương đời trước, thú vương vô cùng yêu quý anh và đưa anh đi khắp nơi, dù anh có ngốc đến mấy cũng luôn tạo điều kiện tốt nhất cho anh. Từ trước đến giờ không để anh chịu bất kỳ sự ngược đãi nào, những đứa con khác căn bản không thể nào so sánh, ngai vàng cũng đã định đoạt từ trước, nó là dành cho anh. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ cần Lam Ly trở về chắc chắn có thể kế thừa nó.Còn có mấy đặc điểm miêu tả nhân vật nam chính trong tiểu thuyết thông thường như: Ngũ quan như điêu khắc mà ra, khuôn mặt tỉ lệ vàng gì gì đó, đặt lên người đàn ông này hoàn toàn chuẩn xác.

Lam Ly càng nhìn càng hài lòng, mấy oán khí cùng với tức giận trước đó đều bị người bạn đời này làm tiêu tán hơn phân nửa.

Ly Ly thiên tài, Ly Ly có thể làm được, Ly Ly lại đứng lên!

Đến đây đi…, chỉ là thế giới nguyên thủy thôi mà, Ly Ly sắp thoát kiếp độc thân đây không sợ! 

*------------------------++----------------

Một số chương mình reup nhưng phần sau sẽ edit từ bản convert


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play