Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Làm Lương Dân

Chương 3.2


1 tuần

trướctiếp

Vương Tam Nương giật mình, không thể được! Nếu vậy số 4-50 lượng bạc này chẳng phải là bị Trần Hà Hoa độc chiếm một mình!

Tận 4-50 lượng bạc!

“Đánh chứ đánh chứ!” Vương Tam Nương vội vàng đáp.

“Vậy được rồi, mau lên! Hai người mau đem mã điếu, tiền bạc lấy ra hết đi!” Thẩm Lan nói.

Hai người kia nghe xong trợn tròn mắt.

Mã điếu lấy ra nghe còn có lý, vốn là giấu sẵn dưới bụi chuối tây, mở ra lấy là xong. Nhưng mà tiền thì lấy đâu ra?

“Hôm qua cô mới nói hôm nay không thể tới đánh nữa mà, nên ta để hết tiền ở nhà rồi!” Trần Hà Hoa vội la lên.

Số tiền lớn như vậy, tận 20 lượng bạc, ai mà cầm theo trên người.

Thẩm Lan không kiên nhẫn: “Vậy bà đi về lấy tới đi, nhưng mà nói trước, quần áo cùng trang sức mới của ta ít cũng phải 4-50 lượng, tối thiểu bà phải cầm ra được 45 lượng bạc. Nếu không thì không đánh nữa.”

45 lượng! Nếu thua, tổn thất một khoản tiền lớn như vậy, sợ là phải đương trường té xỉu!

Nhưng lỡ thắng thì sao! Chia hai mỗi người ít nhất cũng lấy được 20 lượng. Tận 20 lượng đó!

Nghĩ lại kỹ thuật đánh bài cùng vận may của Lục Châu…… Vương Tam Nương thử nói: “Vậy có thể ghi giấy nợ hay không? Nếu thua tiền ngày mai bọn ta mang bạc đến trả lại cho cô.”

Thẩm Lan cười lạnh một tiếng: “Vương mụ mụ, bà bớt nói chuyện tiếu lâm. Ta thua tiền đều là vàng thật bạc trắng. Cho dù có lấy váy áo trang sức ra thế chấp, đó cũng là đồ thật, bà nhẹ nhàng ghi một tờ giấy mỏng đưa qua, quá kỳ cục.”

Vương Tam Nương đang nhíu mày, Trần Hà Hoa đứng một bên hạ quyết tâm: “Vậy ta về nhà lấy tiền!”

Vương Tam Nương vừa thấy bà ta đáp ứng, vội vàng nói: “Ta cũng về nhà cầm tới!”

“Khoan từ từ.” Thẩm Lan vội nói: “Hai người đều đi rồi, để lại mình ta ở chỗ này, trời đất tối thui, hù chết người ta!”

Nói xong, liền suy tư đề nghị: “Nếu không hai bà thay phiên nhau đi lấy tiền. Dù sao nhà cũng gần đây, cũng không mất bao lâu. Một người đi lấy trước, một người ở lại đây nói chuyện với ta, đợi người kia quay về thì đổi lại.”

Lời này thốt ra, lòng nghi ngờ của hai người kia hoàn toàn biến mất. Làm gì có ai muốn bỏ trốn mà không đuổi cả hai người đi, còn muốn giữ lại một người khác canh chừng mình!

Nghe vậy, Vương Tam Nương đứng dậy nói: “Ta còn trẻ, chân cẳng mau lẹ, ta đi trước, lấy 45 hơn, đủ không?”

Trần Hà Hoa vừa muốn gật đầu, Thẩm Lan đột nhiên nói: “Hai người đều lấy 45 hơn hả?”


Dứt lời, nàng giống như ý thức được mình nói lỡ lời, ngượng ngùng cười cười, liền không hỏi nữa.

Vương Tam Nương đầu óc lắt léo, chẳng mấy chốc liền nghĩ ra lí do, nếu hai người đều bỏ ra 45 hơn, và đều thắng, tiền sau khi bán váy và đồ trang sức sẽ chia hai phần bằng nhau. Nhưng nếu mình bỏ ra nhiều hơn, lúc bán chia ra sẽ được chia phần nhiều hơn.

Suy nghĩ rõ ràng xong, Vương Tam Nương sợ Trần Hà Hoa cũng nghĩ ra được, tức khắc thúc giục nói: “Bà chị già, mau mở cửa! Em chạy về lấy tiền trước.”

Nói xong, mỗi người lấy ra một chiếc chìa khóa bên hông, mỗi người mở một ổ khóa đồng lớn đang khóa cửa nách. Cửa vừa mở ra, Vương Tam Nương liền cầm đèn lồng, vội vội vàng vàng rời đi.

Ở chỗ này, chỉ còn lại Trần Hà Hoa và Thẩm Lan.

Thấy Vương Tam Nương đi xa, Thẩm Lan bước qua, “Trần mụ mụ, chúng ta rảnh cũng không có gì làm, tán dóc vậy.”

Nói, nàng cầm chiếc đèn lồng trên đất đặt lên bàn nhỏ giữa hai người, từ từ buông xuống ——

“Được thôi, Lục Châu cô nương”, Trần Hà Hoa thao thao bất tuyệt, “Để mà nói thì…… Ai nha!”

Tay trái của Thẩm Lan bỗng chìa đèn lồng sát mặt Trần Hà Hoa, bà ta kinh hô một tiếng, phản xạ có điều kiện né về phía sau.

Thẩm Lan đột nhiên vung ghế nhỏ lên, ra sức nện xuống.

“Đông” một tiếng, Trần Hà Hoa ngã xuống đất, trên trán máu me nhầy nhụa.

Thẩm Lan không mảy may động lòng.

Những con quỷ tiếp tay cho lũ buôn người, vì tiền mà tống không ít cô nương vào chốn dơ bẩn không thấy ánh mặt trời. Mỗi một người trong đó, tất cả đều là mạng người!

Giờ phút này Trần Hà Hoa đã choáng váng, bốn bề vắng lặng, theo lý Thẩm Lan đã có thể mở khóa chạy trốn, nhưng nàng vẫn chưa đi. Giống như nàng quả thật chỉ là chờ hai người bọn họ luân phiên về lấy tiền.

Bởi vì nếu lúc này nàng chạy trốn, chỉ cần còn một người trở về hô một tiếng, vậy nàng căn bản không có khả năng chạy được xa!

Hết thảy thuận lợi, Thẩm Lan hít sâu một hơi, dựa theo kế hoạch kéo Trần Hà Hoa giấu vào trong bụi cỏ.

Vương Tam Nương vừa đi, giờ phút này trên cửa chỉ còn treo chiếc chìa khóa của ổ khóa do Trần Hà Hoa phụ trách.

Thẩm Lan lấy chìa khóa của bà ta mở ổ khóa, sau đó dùng chân chống đỡ cửa nách, lại cầm ghế nhỏ giấu cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nàng sống hai đời, lần đầu tiên làm loại chuyện này, khó tránh khỏi trong lòng hoảng loạn, nàng lau mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay, hít sâu hai nhịp, lẳng lặng chờ Vương Tam Nương trở về.

Vương Tam Nương vội vã chạy đi một mạch, trở về rất nhanh, bà ta mang theo trên người hơn 70 lượng bạc, đây chính là toàn bộ gia sản, lại sợ xảy ra chuyện, cầm đèn lồng gấp gáp chạy về.

“Bà chị ơi, mau mở cửa!”

“Ừ.” Thẩm Lan giả giọng trầm đáp lại, đưa tay khảy chiếc ổ khóa đang móc trên cửa, giả bộ như đang có người mở khóa.

“Bà chị ơi, mau mau chút!” Vương Tam Nương thúc giục nói.

“Biết.” Thẩm Lan hạ giọng, thuận thế buông chân chống cửa ra, giơ ghế lên.

Cửa mở ra kẽo kẹt một tiếng.

Vương Tam Nương đẩy cửa vào, “Bà chị, em……”

“Phanh ——”

Thẩm Lan đứng cạnh cửa nách thở hổn hển, tay cầm chặt chân ghế nhỏ, lại xách ghế tàn nhẫn đập lên đầu đối phương hai lần.

Máu Vương Tam Nương chảy ra còn nhiều hơn cả Trần Hà Hoa.

Thẩm Lan không dám trì hoãn, nàng lục trên người Vương Tam Nương, tìm thấy 72 lượng bạc, gỡ trang sức trên đầu hai người xuống, nhét toàn bộ vào túi tiền, rồi lại cột túi tiền thật chặt vào đai lưng của mình.

Ngay sau đó cởi quần áo hai người ra, lấy một kiện y phục xoắn thành một khúc vải thô to, mặc vòng qua eo của mình. Vòng eo của nàng mảnh khảnh, muốn giả thành người phụ nữ cường tráng, việc cần làm đầu tiên là phải độn vòng eo lên.

Áo khoác trên người nàng thật ra không gọi là áo khoác, chẳng qua chỉ là áo choàng ngắn mặc vào mùa xuân thôi. Nàng đem áo này quấn lên người như quấn khăn tắm, sau đó lại lấy y phục của hai người kia mặc lên người theo thứ tự vải quấn ngực, trung y, áo ngoài. Sau khi mặc xong toàn bộ, thân thể mảnh khảnh nhìn qua trở nên cường tráng thô to hơn rất nhiều.

Nàng lại cởi vớ giày của mình ra cất vào trong túi, mấy thứ này đều có thể mang ra tiệm quần áo cũ đổi thành tiền, một văn tiền Thẩm Lan đều tiếc. Nàng thay vớ giày của một trong hai người, một đôi vớ khác lại cầm nhét vào miệng hai người. Cởi lưng quần hai người xuống, cột chặt cả hai lại.

Cuối cùng, Thẩm Lan dựa vào kiểu tóc của hai người, cũng tự mình chải loại túi tóc của đàn bà đã có chồng. Loại búi tóc này cực đơn giản, mà cũng hợp lý thôi, tầng lớp bình dân áo vải ngày ngày phải lao động, đâu có thời gian mà chải những kiểu tóc phức tạp.

Nàng lại lấy ngón tay quẹt chút bùn đất trét lên khuôn mặt trắng nõn của mình.

Vạn sự đã xong, Thẩm Lan đến một bước cuối cùng.

—— nàng đẩy cửa ra.

Bên ngoài trời vẫn đen như mực, nhưng phảng như có luồng không khí tươi mát chợt ùa vào.

Trái tim Thẩm Lan đập rộng ràng, kích động không thôi, nàng hít sâu một hơi, đang muốn vượt qua ngạch cửa chạy trốn, chợt thấy sau cổ đau nhói, sau đó mất đi ý thức.

Tác giả có chuyện nói:

Nữ chính đánh bạc vẫn luôn thua tiền, thua sạch sẽ. Vương Tam Nương cùng Trần Hà Hoa đánh bạc, không chỉ mất hơn 70 lượng bạc, còn bị người ta trấn lột từ đầu tới chân, có thể thấy được đánh bạc không tốt, cả nhà đừng học theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp