Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Làm Lương Dân

Chương 112.2: Vết roi


2 ngày

trướctiếp

Trái tim Thẩm Lan giật thót. Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Người đánh giặc quanh năm vốn kiểu gì cũng có vết thương cũ, thêm chi quỳ trên xe tù đi một đường từ Thiểm Tây đến tận Hồ Quảng càng khiến sức khỏe suy giảm trầm trọng. Suốt ngày vùi đầu xử lý công văn, vất vả lâu ngày sinh bệnh, cộng thêm niềm áy náy với chủ cũ tiền triều, giày vò ngày ngày đêm đêm như thế, Bùi Kiệm có thể gắng gượng cho tới bây giờ, cũng đã khá lắm rồi.
“Đã báo tin cho lão tổ tông, Đại thái thái cùng Bùi Hồn chưa?” Thẩm Lan hỏi.
Bùi Thận lặng im không đáp, hồi lâu sau mới nói: “Hỏi thái y thì bảo dưỡng sinh cho tốt, may ra thọ thêm được vài năm.”
Nếu vậy, sao không dừng lại nghỉ ngơi một thời gian? Nhưng Thẩm Lan không hỏi. Đối với những người như Bùi Kiệm hay Bùi Thận, bảo họ sống cả đời rỗi rãi chẳng thà gi·ết họ cho xong.
“Vậy nếu không giữ sức khỏe thì sao?” Thẩm Lan thấp giọng nói.
Lòng Bùi Thận khẽ dâng lên chút đau thương, y cắn răng gằn từng chữ: “Có lẽ chừng mấy tháng.”
Thẩm Lan thở dài: “Mấy ngày nữa chính là lễ lên ngôi. Ngụy Quốc Công chắc hẳn phải đích thân tham gia.” Lễ lên ngôi rườm rà ghê gớm, càng mệt lại càng ảnh hưởng đến tuổi thọ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp