Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Làm Lương Dân

Chương 11.2


1 tuần

trướctiếp

Nghe nàng nói xong, Bùi Thận không đáp, chỉ âm thầm suy tư. Thấm Phương cuối cùng là yêu hay không yêu tiền? Hôm đó nàng rõ ràng rất quan tâm lương tháng, nhưng cũng sẵn sàng chi hơn trăm lượng để làm việc thiện.

Nghĩ đến đây, Bùi Thận không nhịn được hỏi: “Hơn trăm lượng bạc là chi phí sinh hoạt của một gia đình bình thường trong năm năm, ngoài ra có thêm mười mẫu đất tốt để trồng trọt. Cô thật sự nỡ bỏ ra?”

Thẩm Lan không chút do dự: “Bạc đó vốn cũng là tiền mồ hôi nước mắt của các cô nương bị bán, dùng như vậy, cũng coi như là đúng chức năng của mình.” Cho dù không gặp được Bùi Thận, đợi nàng trốn thoát, tương lai có khả năng cũng sẽ quay về cứu bọn trẻ và các cô nương này.

Nói xong, thấy Bùi Thận mãi không ra tiếng, Thẩm Lan hơi hơi lo âu, còn tưởng Bùi Thận không chịu đồng ý.

Thực ra là Bùi Thận thấy nàng mặc quần áo mùa hè hơi mỏng, sầu nhẹ vương mi, dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, càng thêm mong manh yếu ớt, không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Nàng yếu đuối lại mềm lòng, nếu đến tuổi lại thả cho nàng rời phủ, chỉ sợ chớp nhoáng đã bị người ta lột da róc xương. Chẳng bằng giữ lại trong phủ, y cũng có thể trông nom.

Bùi Thận vừa nghĩ ngợi, vừa nhẹ mắng: “Cô cũng có lòng. Chút tiền đó giữ lại mà dùng đi.” Nói xong, chuẩn bị gọi Trần Tùng Mặc tiến vào, bảo hắn đi lãnh ba trăm lượng để làm việc này.

Thẩm Lan vội vàng mở miệng: “Đại nhân hiện giờ đang có tang trong người, sao có thể lệnh cho cấp dưới làm mấy chuyện này? Nếu ngôn quan nghe đồn mà tấu lên triều, chẳng phải không hay? Huống hồ ta cũng quen với Quỳnh Hoa các nàng, chi bằng để ta đi, thứ nhất đều là nữ tử với nhau, thứ hai cũng miễn làm đại nhân bị mang tiếng háo sắc.”

Nàng ngoại trừ muốn giúp đám người Quỳnh Hoa một phen, cũng là muốn mượn cơ hội ra phủ tìm hiểu một hai. Nếu để Trần Tùng Mặc đi, nàng vẫn tiếp tục bị vây trong phủ, chờ Triệu nương tử rảnh mới có thể đi ra ngoài.

“Không được.” Bùi Thận lắc đầu nói: “Một cô gái yếu ớt như cô, một mình đi ra ngoài ta không yên tâm. Nhưng nếu cần Trần Tùng Mặc đi chung, chẳng thà bảo hắn đi một mình.”

Dưới ánh đèn, sắc mặt Bùi Thận nhàn nhạt, Thẩm Lan cũng không dám tranh cãi nữa, sợ bại lộ suy nghĩ trong lòng khiến Bùi Thận nảy sinh cảnh giác lại không hay. Thôi, cứ từ từ chờ Triệu nương tử vậy.

Thẩm Lan quyết định xong, nói: “Đại nhân, ta có thể viết lá thư cho Quỳnh Hoa hay không? Cũng dặn dò nàng mấy câu.”

Bùi Thận liền đứng dậy ra trước chiếc án từ gỗ nam kiều, vẫy tay nói: “Lại đây, cô cứ viết đi.”


Thẩm Lan mài mực sơ sơ, viết cụ thể kỹ càng kế hoạch của mình, lại nói nếu không muốn sống dựa vào nghề thêu, thì cầm hơn trăm lượng chia theo đầu người, mọi người tự lo lấy tương lai của mình. Dù sao thì ai cũng có suy nghĩ riêng, nàng chỉ muốn giúp người khác một phen, cũng không mong muốn ép buộc gì ai.

Thẩm Lan đang cân nhắc câu từ, bỗng phía sau chợt truyền đến tiếng cười. Nàng buồn bực quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bùi Thận hứng thú dạt dào, cầm bút nói: “Chữ viết của cô giống như không gân không cốt vậy. Chữ của con nít ba tuổi đều dễ nhìn hơn.”

Thẩm Lan mặt mũi không đỏ, hít thở bình thường, không hề cảm thấy xấu hổ hay buồn bực gì cả. Nàng tới đây một năm, ngoại trừ làm quen hoàn cảnh xung quanh, trầm tư suy nghĩ chạy trốn như thế nào, thời gian còn lại đều phải học bù lễ nghi, xem hương mài mực, học hát khúc đánh đàn, lại học thêm vài trò chốn phòng the. Những chuyện yêu cầu thời gian dài mới thu được thành quả như tập viết, Thẩm Lan cơ bản không có thời gian.

“Tú bà kia chẳng lẽ là lừa đảo?” Bùi Thận cười.

Thẩm Lan tò mò hỏi: “Tú bà còn có thể lừa đảo sao?”

“Tất nhiên là có.” Bùi Thận nắm lấy tay phải của nàng, cảm giác như đang nắm một mảnh ngọc tinh tế sáng bóng, “Thường có người mua bé gái, dạy dỗ mấy ngày, dạy bọn trẻ đọc mấy bài thơ linh tinh, rồi mang đi gặp khách, bảo đây là ngựa gầy thượng đẳng, hô giá ngàn lượng. Người ở nơi khác đến cũng thường bị lừa.”

Thẩm Lan ngạc nhiên, chỉ thấy từ xưa đến nay, thế sự xoay vần, chỉ có kẻ lừa đảo là thời nào cũng có.

Nói rồi, Bùi Thận đứng sau lưng Thẩm Lan, cầm tay nàng, nắn nót chỉ nàng viết từng nét.

Một ngọn đèn dầu, hai ba tiếng ve kêu, lòng Bùi Thận vô cùng yên tĩnh, vừa nắm lấy bàn tay ngọc ngà, vừa ngửi mùi hương vương bên tóc mai của nàng. Hương thơm ấy uyển chuyển nhẹ nhàng, không giống hoa, có lẽ là lá hòe? Hoặc là mùi son phấn?

Suy nghĩ một lúc vẫn không có câu trả lời, lại nghĩ vì sao nàng không cài trâm thoa? Nếu mà cài chiếc trâm bạc khắc bướm vờn hoa, bướm vỗ cánh sắp bay, nhụy hoa run nhè nhẹ, giữa mái tóc đen tuyền của nàng nhất định rất đẹp. Mà không cần dùng đến trâm bạc, trâm ngọc cũng được, trâm từ bạch ngọc khắc hình hoa lan, sờ lên mịn màng…

“Gia, viết xong rồi.” Thẩm Lan lui lại nửa bước, nhẹ nhàng thở ra. Bùi Thận tới tuổi nhược quán, thân thể đã là đàn ông trưởng thành. Vòm ngực y dán vào sau lưng nàng, nóng như lò lửa.

“À.” Bùi Thận chớp chớp mắt, thong thả đáp lại, lúc này mới buông tay, hơi cảm thấy vài phần tiếc nuối. Chỉ là tiếc nuối qua đi, bỗng bật cười thành tiếng.

Thì ra ban đêm đọc sách, hồng tụ thiêm hương là cảm giác như vậy.

Thẩm Lan khó hiểu nhìn y, không biết vì sao y cười. Sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy Bùi Thận cất giọng khàn khàn: “Thấm Phương, ngày sau lúc rảnh rỗi không có việc gì, ta dạy cho cô đọc sách viết chữ có được không?”

Thẩm Lan thoáng suy nghĩ một lát, liền đồng ý. Ở cổ đại, cơ hội tiếp thu giáo dục quý giá vô cùng, còn có thầy giỏi kèm riêng, vì sao không đồng ý? Huống hồ viết được một tay chữ đẹp, tương lai rời phủ, giả làm nam tử xin đi tính toán ở phòng thu chi cũng có thể nuôi sống bản thân.

“Đa tạ Gia.” Thẩm Lan lần đầu tiên chân thành như vậy.

Bùi Thận hơi nhếch miệng, rồi lại ôm hờ nàng vào lòng, dựa lên sống lưng mảnh khảnh của nàng, nắm tay bàn tay trắng nõn như búp măng, thì thầm bên tai nàng: “Đầu tiên phải học tư thế cầm bút, dùng cả năm ngón cầm chắc, lòng bàn tay không chạm thân bút…”

“Là thế này sao?”

“Ta dạy cho cô……”

Đêm nay, ánh đèn lấp loáng, nhỏ giọng thì thầm.

Tác giả có chuyện nói:

Bùi Thận: Hồng tụ thiêm hương

Thẩm Lan: Phải học hành cho tốt

PS, thân thế chìm nổi vũ đánh bình xuất từ với văn thiên tường, 《 quá cô độc dương 》 đêm đẹp ánh đèn thốc như đậu xuất từ với chu bang ngạn, 《 thanh ngọc án 》

Chú thích:

(1) Hồng tụ thiêm hương là cái tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp