Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Làm Lương Dân

Chương 10.2


1 tuần

trướctiếp

Bùi Thận xua tay: “Hứa công công khách khí, chỉ là ta hiện đang để tang cho ân sư, nào dám gần nữ sắc?”

Hai thái giám kia nghe vậy thì có chút khó xử. Hứa công công chỉ kêu bọn hắn dẫn người tới đây, chứ chưa dặn nếu Bùi đại nhân không chịu nhận thì nên làm gì?

Quỳnh Hoa đứng một bên mặt mũi tái nhợt, kinh hoàng thất thố. Nàng mới đầu sống được mấy ngày có người hầu kẻ hạ trong phủ của Lưu Cát, chỉ chờ ngày được dâng cho Ngự sử đại nhân. Ai ngờ chẳng bao lâu, Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng như sói hổ xông tới.

Hôm nay nếu không thể lưu lại đây, trở về sẽ phải gặp Cẩm Y Vệ cùng với thái giám. Nghĩ đến đây, Quỳnh Hoa bỗng dưng nước mắt ròng ròng, quỳ rạp xuống đất, khóc than: “Mong đại nhân rủ lòng thương! Xin đại nhân rủ lòng thương!”

Thẩm Lan trốn sau bình phong nghe thấy mà chua xót trong lòng. Một cô gái mới mười lăm tuổi, nàng cũng có lòng muốn đưa tay giúp đỡ, nhưng chính nàng cũng đâu có tiếng nói ở đây.

Chọc cho Bùi Thận nổi nóng, chỉ cần gọi môi giới tới bán nàng đi, tuy không đến mức lưu lạc đến chốn phong trần, nhưng với dung mạo này nàng nhất định sẽ lại bị bán đi làm thiếp, đến lúc đó còn có thể may mắn gặp phải một nhà có chủ nhân đang giữ tang sao?

Thẩm Lan khẽ cắn môi, tiếp tục quan sát, chờ thêm một chút.

Tiếng khóc than của Quỳnh Hoa càng lúc càng lớn, mà Bùi Thận vẫn ngồi yên bất động trên ghế thái sư, tâm địa sắt đá. Thời buổi này, người đáng thương rất nhiều, chết bởi hạn hán, chết bởi dịch bệnh hàng ngàn hàng vạn, bị cường quyền địa chủ cướp đất cướp nhà, bị giặc Thát Đát, giặc Oa tàn sát cả nhà nhưng không thể báo thù… Trên đời này ai mà không đáng thương chứ?


Bùi Thận bưng chén trà lên, tỏ ý tiễn khách.

Hai tên thái giám thấy thế, người bên trái người bên phải nâng Quỳnh Hoa dậy, kéo nàng ra cửa.

“Đại nhân! Cầu xin đại nhân cứu mạng! Cứu mạng!” Quỳnh Hoa nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Thẩm Lan bây giờ bản thân cũng phải làm nô làm tì, con đường tương lai mù mịt, theo lý thật sự không nên ra mặt, nhưng nàng không đành lòng, nên gõ nhẹ lên tấm bình phong.

Quỳnh Hoa đang khóc lớn, nên hai tên thái giám không nghe thấy tiếng gõ nhẹ này, nhưng Bùi Thận là người tập võ, lập tức nhìn về phía sau tấm bình phong.

Thẩm Lan lấy ngón tay làm bút, viết chữ trong không khí. Bùi Thận nhìn kỹ, thấy nàng viết hai chữ “nô tịch”.

Thì sao? Bùi Thận hớp ngụm nước trà, không nói một lời.

Thẩm Lan quýnh lên, vội vàng chỉ về phía chiếc bàn bằng gỗ đàn, bên trên vẫn còn đặt khay trà nhỏ cùng chén nước mơ rỗng.

Vừa mới hiến kế dùng nước mơ để lấy tiếng thơm, mới được mười lăm phút liền dùng để trao đổi quyền lợi. Bùi Thận bất mãn trong lòng, vẫn ngồi im như cũ.

Thẩm Lan hết cách, chỉ đành cầu xin, chắp tay thi lễ. Nàng xưa nay bình tĩnh thong dong, hiếm khi tỏ rõ vui giận ra mặt, càng đừng nói đến lúc này chau đôi mày liễu, vẻ mặt sầu bi.

Bùi Thận nhìn nàng một cái, buông chén trà, nhàn nhạt nói: “Hai vị xin dừng bước, nàng này nhìn cũng là người đáng thương. Nếu thẩm tra xong mà không liên quan gì đến tội của Lưu Cát, vậy xóa nô tịch của nàng, cho nàng trở về nhà đi thôi.”

Quỳnh Hoa nghe vậy, thoáng chốc xụi lơ trên mặt đất, lại bỗng nhiên khóc lớn.

Hai thái giám nhìn nhau, đành phải cười nịnh nói vài câu “Đại nhân nhân hậu”, “Yêu dân” linh tinh, rồi túm Quỳnh Hoa lên, cáo từ rời đi.

Phía sau bình phong, Thẩm Lan thở phào, trong lòng lại thấy mờ mịt. Nàng không có khả năng yêu cầu Bùi Thận thu Quỳnh Hoa làm nha hoàn hoặc thiếp thất. Thứ nhất Bùi Thận nhất định sẽ không đáp ứng, thứ hai việc này rất có thể sẽ chọc giận Bùi Thận, liên lụy đến chính bản thân Thẩm Lan.

Nhưng chỉ cần Bùi Thận chịu vì Quỳnh Hoa nói một câu, Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng sẽ buông tha nàng. Chỉ là nếu Quỳnh Hoa vẫn mang nô tịch, vẫn như cũ không thể làm chủ vận mệnh của mình. Thẩm Lan liền xin Bùi Thận giúp xóa bỏ nô tịch cho nàng.

Sau khi trở thành lương dân, nếu Quỳnh Hoa có chút thông minh, đoàn kết với các cô nương còn lại trong viện của Lưu mụ mụ, không cần lo sợ du côn lưu manh tìm tới ăn hiếp. Lúc đó lại trau dồi kỹ thuật thêu thùa, tương lai mở cái xưởng may, cố gắng sinh sống.

“Đi ra đi.” Thấy người đi hết, Bùi Thận mở miệng nói.

Thẩm Lan không nhúc nhích, Bùi Thận nhìn sang, chỉ thấy Thẩm Lan ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.

Bùi Thận thấy thế, đùa: “Vừa nãy không phải to gan lắm sao, sao giờ lại sững ra rồi? Chẳng lẽ sợ ta trách tội cô?”

Thẩm Lan tỉnh táo lại, cười nói: “Gia, không có gì, ta chỉ là hơi thất thần thôi.” Nàng nở nụ cười, nhưng tươi cười vương vài nỗi chua xót.

Nàng một lòng muốn được xóa bỏ nô tịch, Quỳnh Hoa đã đạt được. Vinh hoa phú quý mà Quỳnh Hoa ao ước, lại bày ra trước mặt Thẩm Lan.

Chuyện trên đời luôn là như thế. Muốn, mà không được. Không muốn, mà lại được.

Chú thích:

(1) Cầu bất đắc: 1 trong 7 thứ khổ của nhà Phật


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp