Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Làm Lương Dân

Chương 9


1 tuần

trướctiếp

 
Giờ ngọ, trong lầu Thái Bạch.

Những người được mời đến đều là quan lại ngành muối cùng với thương nhân buôn muối. Ngự sử tuần muối cho mời, ai dám không tới? Những Diêm thương gia cảnh đơn giản không dám mặc đồ cầu kỳ gấm hoa, cố tình chọn đồ đơn giản để tỏ ý kính trọng.

Lầu Thái Bạch là quán ăn lớn nhất ở Dương Châu, cao ba tầng, có hai tháp đối diện, nối với nhau bằng những cây cầu chằng chịt, mái vòm cong cong. Mành trúc lay động theo bước chân của người ra, kẻ vào.

Trên lầu ba, thấy Bùi Thận chưa tới, mọi người tự ngồi xuống trước, nhưng chỉ ăn trà bánh chứ chưa dám khai tiệc, những ca kỹ gọi đến cũng chưa được ngồi xuống, đành phải đàn những khúc nhạc ngắn như Sậu vũ đả tân hà, Tỏa nam chi, Sơn pha dương.

“Sao chỉ hát mấy khúc ngắn như vậy?” Tần Hiến ngồi ở bàn kề dưới bàn chủ tiệc, không vui nói.

Yến hội tuy là Bùi Thận mời, nhưng lầu Thái Bạch này chuyên tổ chức yến tiệc, làm rất là quen tay. Vậy mà yến tiệc hơn 20 người chỉ gọi năm, ba người hát khúc, đánh đàn, thật sự không thích hợp.

Ngồi hầu ở một bên, Lưu Tất Chi thấp giọng nói: “Ti chức cố ý bảo người ta giảm bớt mấy người, nghe nói Bùi đại nhân đang có tang trong người, không tiện hưởng thụ tiệc tùng vui chơi.”

Tần Hiến cười nhạo, đã là đeo tang, thế sao lại mời tiệc? Rõ ràng là làm bộ làm tịch. Nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Bùi đại nhân nhậm chức đã một tháng, mới mở tiệc lần đầu, thật sự là chẳng màng chuyện áo cơm, tận tụy lo việc nước.”

Chuyển Vận sử lên tiếng, chung quanh mấy quan quản lý sở muối cũng sôi nổi tán đồng: “Rất đúng rất đúng”, “Đại nhân cần chính”, “Ưu quốc phụng công, vị minh cầu y.” (1)

Phần lớn người đến dự tiệc đều là quan, mấy người buôn muối không dám ra vẻ, chỉ dám ngồi những ghế chót, thấy đám quan lại khen xong, mới hùa theo vài câu “Bùi đại nhân cần cù việc nước”, “Thức khuya dậy sớm”……

Trong lúc nhất thời, cả tiệc phối hợp nhịp nhàng, khèn hòa âm cùng khánh, không khí hòa hợp tốt đẹp.

Cẩm Y Vệ ngồi chờ ở phòng kế bên nhịn không được phỉ nhổ: “Bùi đại nhân còn chưa tới nơi, đã nịnh nọt đến mức này!”

Những người ngồi chung đã sớm nhìn quen mấy cảnh này, nhếch miệng: “Các lão gia hiện tại nói đến cao hứng, chốc nữa chúng ta xông vào, nhất định phải để bọn họ la hét còn cao hứng hơn.” Mọi người ha ha cười rộ lên.

Thạch Kinh Luân đằng hắng một tiếng, mười tên Cẩm Y Vệ lập tức đứng nghiêm chỉnh, không dám tiếp tục cười đùa.

“Được rồi, chuyến này muốn bắt giữ tổng cộng mười bảy người, tất cả phải cảnh giác chút, không thể để lũ hoạn quan cách vách đoạt công trước.” Vừa nói xong, liền nghe bốn tiếng bước chân ở cửa thang, vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, có vẻ đều là người tập võ.

Thạch Kinh Luân dùng tay ra hiệu, ý bảo bộ hạ phía sau im lặng chuẩn bị.

Bùi Thận dẫn theo ba thị vệ lên lầu, ngồi xuống ghế.

Y vừa đến, mọi người sôi nổi mời y ngồi vào ghế chủ tiệc trên cùng. Bùi Thận ngồi trên ghế thái sư, nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ mấy gương mặt quen thuộc, còn lại đều không quen biết.

Cũng đúng, có thể nhìn thấy y đều là quan lại ngành muối từ ngũ phẩm trở lên, tiểu lại cấp thấp bình thường không thể gặp được y, y tự nhiên chẳng quen ai cả, càng đừng bàn đến những tay buôn muối không thi ra làm quan.

Bùi Thận ấm giọng nói: “Chư vị mời ngồi, bản quan tới muộn vốn phải tự phạt 3 ly, chỉ là đang có tang trong người nên đành lấy trà thay rượu, có được không?”

Tần Hiến tức khắc nói: “Đại nhân khách khí, trung hiếu lớn hơn trời, nào dám để đại nhân tự phạt.”

Nhất thời, tiếng khuyên lơn vang lên không dứt.

Bùi Thận thuận thế mà nói: “Ý tốt của các vị bản quan xin nhận. Chỉ là bản quan mới đến, không quen rất nhiều nhân huynh hiền đệ ở đây, Tần đại nhân có tình nguyện làm người trung gian chăng?”

Tần Hiến cười vang nói: “Tất nhiên rồi.” Dứt lời, đầu tiên là chỉ những người quan chức hơi thấp, chỉ nói những vị này là Ngô kinh lịch, Trần tri sự, những người được điểm danh tức khắc đứng dậy mời rượu.

Một vòng đi qua, cuối cùng đến lượt mấy thương nhân buôn muối.

“Đây là Lưu Cát, Lưu Lộc Cừu.”

Lưu Cát bị gọi tên, hắn mặc quần áo đơn giản, chắp tay thi lễ, nâng cốc nói:“Bùi đại nhân, tiểu nhân Lưu Cát, tự Lộc Cừu, gia đình nhiều thế hệ buôn muối, hôm nay được đại nhân triệu kiến, sợ hãi khôn xiết.”

Nói xong, tức khắc rót cho mình ba ly rượu.

Bùi Thận hỏi lại: “Tên chữ của ngươi có phải xuất từ 《 Hán Thư ngu duyên truyện 》, tích Yến Anh giúp nước Tề, nên da dê còn hoài (lộc cừu bất hoàn) *, Quý Văn Tử trợ nước Lỗ, thê thiếp không mặc đồ lụa?” (2)

Thấy Ngự sử tuần muối nói chuyện với mình, Lưu Cát kích động mặt mũi đỏ bừng: “Rất đúng rất đúng, đại nhân thông thái uyên bác, làu làu kinh sử, không hổ là Trạng Nguyên chi tài.”

Bùi Thận nhàn nhạt nói: “Cũng thật có ý tứ, lộc cừu bất hoàn * nói lên tính tiết kiệm, ngươi lại đi làm cái nghề buôn muối xa hoa phú quý này.”

Lưu Cát đột nhiên không biết lời này nên đáp ra làm sao, đành phải ngượng ngùng nói: “Tiểu nhân tên Cát, mùa hạ mặc cát, mùa đông mặc cừu, cố ý lấy tên chữ Lộc Cừu.”

Bùi Thận chẳng qua nhớ tới Thấm Phương nên mới cùng Lưu Cát nói nhiều hai câu, sớm đã hết kiên nhẫn, nhìn về phía Tần Hiến: “Tần đại nhân còn chưa giới thiệu những người còn lại.”

Tần Hiến sửng sốt, buồn bực mà giới thiệu những người còn lại.

Lúc này Bùi Thận mới nói: “Người đã đến đủ, hôm nay mở tiệc, là vì có vài vị khách quý muốn kết bạn cùng chư vị.” Nói xong, lệnh cho hai thị vệ ra cửa mời khách quý vào.

Mọi người nghe vậy, ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn về phía cửa. Chỉ chớp mắt, cửa bị xô vào, Cẩm Y Vệ cùng Xưởng Vệ ùa vào như bầy sói. “Cẩm Y Vệ tới đây làm gì!”

“Các ngươi trói ta làm gì!”

“Bùi đại nhân đây là ý gì?!”

Yến hội chưa lên món, trong nhà đã nghe tiếng thét chói tai, rối loạn xô đẩy. Bánh đậu đỏ trên bàn lăn xuống dưới, ly rơi vỡ nát đầy đất, nước trà chảy lênh láng khắp nơi.

Mấy Cẩm Y Vệ cùng Xưởng Vệ xông tới, Chuyển Vận phó sử Lưu Tất Chi thấy thế, không khỏi run run lên, bỗng dưng cảm thấy đất trời nghiêng ngả, kêu thảm thiết một tiếng rồi ngất đi.

Thấy hắn như vậy, thị vệ nhổ ngụm nước bọt, “Đồ bất lực!”, rồi bịt miệng đeo gông vào người hắn, kéo ra ngoài.

Tần Hiến đứng một bên thấy vậy, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tương lai thê thảm, run run nói không ra lời. Phó sử bị bắt, hắn làm Chuyển Vận sử còn trốn đi đâu được?!

Thạch Kinh Luân tiến vào sau cùng, thấy vậy nghiêm mặt nói: “Mời Tần đại nhân tiếp chỉ.”

Tần Hiến vốn đã ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nghe vậy, cố gượng chắp tay quỳ lạy nói: “Thần Tần Hiến, tiếp chỉ.”

Thạch Kinh Luân trung khí mười phần, lớn tiếng nói: “Bệ hạ khẩu dụ Tần Hiến, có từng đọc qua 《 Nam Hoa Chân Kinh 》 phần 15?”

Đáng thương thay Tần Hiến qua tuổi bốn mươi, trong lúc bối rối đầu óc trống trơn, ngay cả tứ thư ngũ kinh (3) đều sắp quên sạch sẽ, làm gì còn nhớ nổi đến Nam Hoa Chân Kinh, càng đừng nói phần 15.

Bùi Thận đứng bên cạnh lại tức khắc nghĩ đến phần 15 là 《 cố tình thiên 》, trong đó có một câu “Chúng nhân trọng lợi, liêm sĩ trọng danh.” Y nghĩ đến đây, thở dài một tiếng, sao không dùng《 Trang Tử 》 cứ phải gọi là 《 Nam Hoa Chân Kinh 》.

Huống hồ, đã muốn răn dạy Tần Hiến về hai chữ “thanh liêm”, Luận ngữ có câu “Phạn sơ thực ẩm thủy, khúc quăng nhi chẩm chi”, Lễ Ký có câu “Lâm tài vô cẩu đắc, lâm nan vô cẩu miễn”, Thượng Thư có câu “Trực nhi ôn, giản nhi liêm”. Tứ thư ngũ kinh không dùng cái nào, lại cố tình dùng câu của Trang Tử “Chúng nhân trọng lợi, liêm sĩ trọng danh.”, có thể thấy được bệ hạ gần đây càng thêm hướng đạo.

Nghĩ về tương lai mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Cẩm Y Vệ cùng Xưởng Vệ chung quanh lại như hổ rình mồi, Tần Hiến sớm đã mặt như màu đất, mà Thạch Kinh Luân dường như vẫn thấy chưa đủ, cao giọng nói: “Bệ hạ lại khẩu dụ Tần Hiến, nếu không nhớ được phần 15, vậy có nhớ phần 28?”

Bùi Thận hơi nghĩ một chút liền hiểu rõ, phần 28 là 《 làm vương 》, hẳn là câu “Nhân phạm kỳ nan, ngã hưởng kỳ lợi, phi liêm dã.”

Phần thứ 15 Tần Hiến đã không nhớ nổi, huống gì là phần 28, mồ hôi như mưa, quỳ xuống đất chắp tay không ngừng.

Thạch Kinh Luân thấy thế, xụ mặt: “Bệ hạ lại dụ Tần Hiến, đã không đọc 《 Nam Hoa Kinh 》, như vậy còn nhớ rõ trong 《 bát dật 》 nửa câu sau của câu ‘ quân sử thần dĩ lễ ’?”

Bát dật là phần ba của Luận ngữ, Tần Hiến tốt xấu gì cũng xuất thân tiến sĩ, tứ thư ngũ kinh nhớ kỹ trong lòng, tất nhiên biết nửa câu tiếp theo là gì.

—— thần sự quân dĩ trung.

Nhưng rõ ràng là biết đáp án, thần sắc của hắn lúc này vậy mà còn thảm hơn lúc đáp không được hai câu trước. Mặt trắng như tờ giấy, thần sắc như tro tàn, cả người nước mắt và nước mũi đua nhau chảy, kêu thảm thiết không thôi.

“Ta – Tần Canh Chi trung thành và tận tâm với bệ hạ! Tuyệt không hai lòng! Tuyệt không hai lòng!” Dứt lời, hắn bị dọa đến mức hai mắt đỏ bừng, kinh hồn táng đảm.

Bùi Thận thấy thế, túm lấy Tần Hiến, cất cao giọng nói: “Tần đại nhân tội gì như thế? Bệ hạ chưa từng hạ chỉ tước chức quan của ngươi, tất nhiên là biết ngươi hết sức trung thành tẫn tiết, thấu tận trời xanh.”

Đôi mắt vốn đã vô hồn tăm tối của Tần Hiến thế nhưng bỗng nhiên phát ra ánh sáng, hắn nắm chặt cứng cánh tay của Bùi Thận, liên tục nói: “Rất đúng rất đúng! Bùi đại nhân nói đúng lắm! Nói đúng lắm!”

Thấy hắn như vậy, Bùi Thận biết Tần Hiến đã bị dọa bể gan, ít nhất trong thời gian còn lại của nhiệm kỳ Chuyển Vận sử, chắc chắn toàn bộ phối hợp với Bùi Thận.

Thạch Kinh Luân mới rồi còn xụ mặt giờ cũng nặn ra một nụ cười: “Tần đại nhân an tâm đi.”

Nghe Cẩm Y Vệ nói như vậy, trái tim đang treo lơ lửng Tần Hiến mới buông xuống, cuối cùng không còn thất thố như vừa rồi. Chỉ là hai chân hắn giờ mềm oặt không đứng nổi, chỉ có thể ngã ngồi trên mặt đất.

Bùi Thận nâng hắn dậy, cho hắn ngồi xuống ghế bành, lại dịu dàng trấn an: “Tần đại nhân hôm nay được bệ hạ rủ lòng thương, có thể nghe được lời vua răn dạy, chắc là lúc này những điều ngu muội đã bị diệt hết, sáng mắt sáng lòng.”

Nói xong, đưa mắt nhìn Hứa Ích.

Tần Hiến hơi ngừng lại, hai câu khẩu dụ trước của bệ hạ, đều là răn dạy hắn một chữ “liêm”, nhất định là biết chuyện hắn tham ô nhận hối lộ.

Sở dĩ không bắt hắn về kinh thẩm vấn như phó sử Lưu Tất Chi, hơn phân nửa là nhờ có tỷ phu Tôn Đức Ninh, nhưng nếu cứ như vậy, chức quan của hắn cũng không giữ được, qua một hai năm nữa, bệ hạ nhất định sẽ tìm sai lầm khác để biếm trích hắn.

Phải nghĩ cách khác, nghĩ cách khác…… Tần Hiến yên lặng liếc nhìn Hứa Ích, đây là đương đầu của Đông Xưởng, khẳng định là tâm phúc của một vị đại đang (4) nào đó hầu bên cạnh bệ hạ. Nếu có thể thông qua Hứa Ích nhờ vị đại đang kia nói với hoàng thượng vài lời hay……

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp