Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Làm Lương Dân

Chương 8.2


1 tuần

trướctiếp

Dứt lời, lại nói: “Bột Nhi Chỉ Cân Yêm Đáp của bộ lạc Thổ Mặc Đặc, Mông Cổ năm ngoái có lời đồn đại nói bệnh nặng, kéo dài đến giờ cũng không có tin tức xác thực, Chỉ huy sứ muốn nghe ý kiến của Bùi đại nhân.”

Bùi Thận suy nghĩ một lát nói: “Năm sau, bộ lạc Thổ Mặc Đặc nhất định sẽ xuôi xuống phía nam cướp bóc, chiến sự lớn sắp nổi lên, cần chuẩn bị sớm.”

Thạch Kinh Luân thở dài: “Chỉ huy sứ cùng các vị trên triều đình cũng đều nghĩ như vậy.”

Bùi Thận ấm giọng nói: “Yêm Đáp nếu không có bệnh nặng, nhất định sẽ tới cướp bóc. Nếu bệnh nặng thậm chí là qua đời, thủ lĩnh mới kế vị để tạo uy vọng, cũng sẽ xuôi nam cướp bóc một chuyến. Trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể sớm chuẩn bị.”

Thạch Kinh Luân hơi mím môi, chắp tay nói: “Chuyện cuối cùng, Bạch Liên giáo gần đây càng thêm hung hăng ngang ngược, thành Thái Nguyên ở Sơn Tây có Bạch Liên giáo tụ tập ban đêm, ban ngày lại tản ra, thắp hương tụng kinh, ngoài ra, Tuyên Đại cũng có giáo đồ tụ tập đám đông gây sự, mưu đồ làm loạn. Mong Bùi đại nhân lưu ý nhiều hơn khu vực Hoài Dương liệu có Bạch Liên giáo tác loạn hay không.”

Bùi Thận gật đầu đồng ý. Thạch Kinh Luân cũng không ở lâu thêm, cẩn thận rời đi.

Thẩm Lan rảnh rỗi không có việc gì, đang tán gẫu cùng Triệu nương tử: “Triệu nương tử, đây là lá hòe sao?” Nàng chỉ vào giỏ lá xanh trên thớt, hỏi.

Triệu nương tử đang lột vỏ tôm, nghe vậy cười nói: “Lá hòe vừa hái đó, tươi lắm nha.”

Thẩm Lan rửa tay, ngồi ở ghế nhỏ phụ Triệu nương tử lột vỏ tôm. Nụ cười của Triệu nương tử càng hiền lành hơn, chủ động nói: “Cô nương tới tìm ta có chuyện gì sao?”

Thẩm Lan lột liên tay, đáp: “Ta loanh quanh trong phòng cũng rảnh rỗi, tới phụ giúp nương tử.” Lại cười, nói: “Ta tới hỗ trợ, Triệu nương tử làm xong đồ ăn ngon, nhớ chừa cho ta một phần.”


Triệu nương tử cười rộ lên, hai người lại tán gẫu vài câu, Thẩm Lan lúc này mới giống như thuận miệng hỏi: “Trong viện này cũng không trồng cây hòe, lá hòe hái từ đâu vậy?”

“Cô nương nói đùa, tất nhiên là mua ở ngoài về rồi.”

Thẩm Lan giống như tò mò: “Bên ngoài cũng có người bán lá hòe sao?”

Lột xong tôm, Triệu nương tử đứng dậy, lấy chiếc bát con, bỏ vào đó ít lá hòe, dùng chày nghiền thành nước, thuận miệng đáp: “Sáng nay bên ngoài có mấy đứa nhóc rao bán lá hòe, ta tự ý mua một ít.”.

Xem ra là người bán rong đến tận cửa rao hàng, không phải ra khỏi phủ đi mua, Thẩm Lan hơi có chút thất vọng.

Nếu muốn chạy trốn, bước đầu tiên dù sao cũng phải hiểu rõ tình cảnh chung quanh. Nàng bị nhốt ở Lưu Trạch một năm, bây giờ lại vào Viện Diêm tào sát, không phụ trách việc mua sắm, bình thường không được ra phủ.

Thẩm Lan suy nghĩ một lát, ngây thơ hỏi: “Triệu nương tử, vậy tôm sông, củ ấu cũng đều là có người giao tận cửa sao?”

Triệu nương tử cười nói: “Tôm sông thì phải ra bến tàu mua mới tươi, củ ấu là rau quả tất nhiên là đi chợ bán thức ăn chọn mua.”

Thẩm Lan thầm vui trong lòng, đang muốn hỏi tiếp, Triệu nương tử lại tiếp tục nói: “Ta đã hẹn với nhà đò ở bến sông rồi, bảo bên đó hàng ngày đưa tôm cá tươi tới viện chúng ta.”

Thẩm Lan nhất thời thất vọng, nàng vốn định vin vào việc ra ngoài mua sắm để theo Triệu nương tử ra ngoài. Giờ xem ra, con đường này không quá nhiều hy vọng, huống hồ việc mua sắm liên quan đến tiền bạc, rất là mẫn cảm, Triệu nương tử chưa chắc đồng ý để nàng đi cùng.

Thẩm Lan suy nghĩ một lát, đổi cách nói khác, cười nói: “Triệu nương tử, ta tới đây vội quá, thiếu phấn mặt để dùng, đang định ra phủ mua chút son phấn, không biết khi nào Triệu nương tử rảnh, ta cũng có thể đi chung với nương tử cho có bạn.”

Triệu nương tử hơi giật mình, có chút khó xử. Viện Diêm tào sát xa hoa giàu có, lương tháng cho đầu bếp cũng cao, Triệu nương tử không muốn mất công việc này, nhưng nàng lại là quả phụ, sợ rước lấy thị phi, nên không dám ra ngoài liên tục, chỉ biết vùi đầu làm việc.

“Cô nương, ta nếu không đi mua đồ, bình thường không ra khỏi phủ, chủ yếu là sợ đại nhân muốn ăn cái gì lại không có ai nấu.”

Thẩm Lan thấy nàng khó xử, săn sóc nói: “Ta cũng không kén chọn ngày giờ gì đâu, đợi khi nào Triệu nương tử đúng ngày phải đi ra ngoài, báo với ta một tiếng là được.”

Triệu nương tử thở phào, cười lột củ ấu đưa cho nàng.

Tác giả có chuyện nói:

“Xưa nay duy liêm…… Bình tắc công rồi” xuất từ dương sĩ kỳ 《 lịch đại danh thần dâng sớ 》

“Tích tử hãn từ ngọc…… Soi mà biết” xuất từ Diêu sùng 《 từ kim giới 》

Hoàng tước cá bạc một chuyện xuất từ 《 Vạn Lịch dã hoạch biên 》, lược có cải biên

Chú thích:

(1) Xưởng vệ (廠衛) là danh từ chung dùng để chỉ các cơ quan giám sát được hoàng đế nhà Minh thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp. Là các cơ quan an ninh do hoàng đế nhà Minh trực tiếp quản lý, xưởng vệ được hưởng quyền truy xét, tra khảo phạm nhân không cần thông qua các cấp xét xử thông thường, đây là một đặc điểm tiêu biểu thể hiện bản chất chuyên chế phong kiến của triều đình nhà Minh.

Xưởng vệ bao gồm bốn cơ quan giám sát là Cẩm y vệ được thành lập dưới thời Minh Thái Tổ, Đông xưởng (còn được gọi là Đông hán) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ, Tây xưởng được thành lập dưới thời Minh Hiến Tông và Nội hành xưởng được thành lập dưới thời Minh Vũ Tông. Ngoại trừ Cẩm y vệ do một vị quan quản lý, ba Xưởng đều do hoàng đế trực tiếp điều hành với sự cố vấn của các hoạn quan. (Wikipedia)

(2) tạp gia: tự xưng của hoạn quan

(3) Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. (Wikipedia)

(4) quạt Kim Xuyên: Quạt gấp rất phổ biến vào thời nhà Minh, quạt được dán bằng vàng lá hoặc dát vàng nên được gọi là “quạt Kim Xuyên”, điều này cho thấy chúng đắt tiền và thời thượng như thế nào vào thời điểm đó. (Baidu)

(5) Nội các: Ở Đông Á, từ Nội các xuất phát từ Nội các nhà Minh. Nội Các vốn chỉ Văn Uyên các, là văn phòng cho Hoàng Đế nhà Minh. Sau khi Minh Thái Tổ phế Thừa tướng Hồ Duy Dung, quyền Thừa tướng bị thâu tóm vào tay hoàng đế. Tuy nhiên đến năm 1402 (Kiến Văn thứ 4) Minh Huệ Tông phong đại thần tâm phúc chức Đại học sĩ, quyền như Tể tướng, tùy thời can gián, từ đó hình thành quyền uy của Nội các, xưng Các thần. (Wikipedia)

(6) nhược quán: con trai tròn 20 tuổi


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp