Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Làm Lương Dân

Chương 5.2


1 tuần

trướctiếp

Lưu Bằng sợ hãi giật mình. Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt!

Lục Châu nếu là không rời khỏi Dương Châu, một ngày nào đó sẽ bị bọn họ tìm được. Nếu đã trốn khỏi Dương Châu, cần phải có giấy thông hành, nhưng nàng là nô tịch bỏ trốn, nếu đi quan phủ đăng ký giấy thông hành, tức khắc sẽ bị bắt lại.

Đường đi trước sau đều bị vùi lấp, Lưu Bằng rùng mình, Lưu mụ mụ thật tàn nhẫn!

“A!” Lưu mụ mụ cười lạnh một tiếng, “Ngươi không cần mềm lòng với con tiện nhân kia! Ả vừa trốn, ngươi cũng mất một khoản bạc đấy.” Mỗi khi bán được một cô nương, những người làm ở đây từ trên xuống dưới đều được chia lãi một phần, tuy không nhiều lắm nhưng đó cũng là một khoản thu nhập.

Chút lòng thương hại của Lưu Bằng bỗng tan đi như sương sớm. Hắn trầm mặt chọn vài người: “Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa. Đi theo ta!”

Nhìn bóng Lưu Bằng đi xa, Lưu mụ mụ lạnh giọng ra lệnh nói: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Lưu lão gia sắp tới, mau chuẩn bị đi!”

Lát nữa Lưu lão gia sẽ đến chọn người, Lục Châu không còn, vậy chỉ có Quỳnh Hoa. Lưu mụ mụ vừa đi vừa cân nhắc, càng nghĩ càng hận, chỉ hận không tận tay xé một miếng thịt từ trên người Lục Châu xuống.

Thứ hạ tiện, đĩ thỏa! Đồ ngu dốt không biết hưởng phúc! Phú quý đang chờ trước mặt, vậy mà chạy? Còn đánh bà tử coi cửa đến mức vỡ đầu chảy máu, hại bà ta thiếu mất hai nhân thủ phụ tìm người.

Lưu mụ mụ nghĩ đến đây, bỗng nhiên dừng bước. Một đứa con gái yếu đuối như Lục Châu, làm sao có thể đánh hai người phụ nữ lực lưỡng ngất xỉu? Lại nghĩ đến chiếc cổ đau nhức của mình, sáng sớm mặt trời lên cao mà chưa tỉnh,… Sắc mặt Lưu mụ mụ trắng xám.

Bước chân vốn nhẹ nhàng lả lướt dọc hành lang, giờ này càng bước càng nhanh làn váy lay động, bước chân như bay.

Vội vàng chạy tới phòng chính, khép cửa phòng, cuống quít đẩy giường ra, lộ ra góc tường, tháo mấy viên gạch rời, chỉ thấy bên trong có cái tay nải bằng vải bông.

Lưu mụ mụ thở phào một hơi, tay nải còn là tốt. Bà ta mở tay nải ra, lại thiếu chút nữa ngất xỉu.

Bên trong rõ ràng là một kiện áo lót màu xanh lá!

Nắm món y phục bằng lụa mềm, Lưu mụ mụ nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng ném quần áo xuống, hung hăng thở hai hơi mới bình tĩnh lại.

Sổ sách bị người ta lấy mất, Lưu Cát nhất định sẽ phát hiện. Huống hồ đối phương có thể tìm tới nơi này, chỉ sợ bà ta cũng bị người theo dõi. Đã đến nước này, buông tay gia nghiệp, nhanh chóng rời khỏi Dương Châu tránh sóng gió mới là đúng đắn.

Lưu mụ mụ vội vã cuống quít lấy tiền bạc muốn chạy trốn, lại nghĩ, tên ma quỷ kia lập nghiệp từ việc buôn lậu muối, tàn nhẫn độc ác, nếu hôm nay không thấy bà ta, lại tìm không thấy sổ sách, cho rằng bà ta cầm sổ chạy trốn, chó cùng rứt giậu tìm một lý do báo quan truy nã bà ta thì phải làm sao!


Huống hồ vội vàng chạy trốn, giấy thông hành thì đã chuẩn bị xong, nhưng tiền chỉ còn hơn ngàn hai. Nếu có thể dụ Lưu Cát qua lần này, bán hết hàng trên tay rồi mới đi, như thế liền dễ thở hơn.

Lưu mụ mụ suy nghĩ một lát, hạ quyết tâm, lật đệm chăn ra, dưới giường có một ngăn trống. Mở ra thì thấy, bên trong lại là một quyển sổ.

Lưu Cát ghi sổ sách là sợ có biến xảy ra, có thể dùng đổi công chuộc tội hoặc ép buộc những quan lại đã nhận hối lộ cứu hắn ta. Lại sợ những tên quan đó chỉ muốn huỷ sổ sách đi, không chịu cứu hắn, ngoại trừ bản chính giấu trong phủ của hắn, lại giấu ở đây một bản sao.

Nhưng tên Lưu Cát đó cũng biết thỏ khôn có ba hang (2), Lưu mụ mụ sao lại không phải người khôn khéo? Thế là mụ ta cũng chép lại một bản khác giấu riêng.

Giờ này mất bản của Lưu Cát, vẫn còn lại bản chép của Lưu mụ mụ.

Dùng giấy làm từ tre trúc lớn đúng độ, cất giữ 3 năm, lại dùng bút lông sói mà Lưu Cát thường dùng nhất, đồ qua khuôn chữ đặt làm riêng, bảo đảm cho dù là về chất liệu hay chữ viết đều giống cuốn sổ đã mất như đúc.

Lưu mụ mụ lấy sổ ra, thầm than một tiếng, Cát lang à, chàng chớ trách ta, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến thì riêng phần mình bay đi. Càng đừng nói hai ta cũng chẳng phải vợ chồng.

Bà ta nhét sổ lại vào tường, gác mấy viên gạch lên, đẩy giường về vị trí cũ, lại vội vàng đi tìm Quỳnh Hoa.

Quỳnh Hoa đang rửa mặt chải đầu trang điểm, chợt nghe Lục Châu chạy trốn, nhất thời kinh ngạc không thôi.

Lưu mụ mụ thấy bộ dạng ngơ ngác sững sờ của nàng ta, giận chó đánh mèo, thầm mắng một câu, cũng không biết có phải giả vờ không, cả đám này đều là lũ tiện nhân!

“Con quỷ Lục Châu, cũng không nhớ ân đức của ta!” Lưu mụ mụ tức giận vô cùng, nhưng vẫn phải vuốt tay Quỳnh Hoa tỏ vẻ ôn hòa.

Bà ta dịu dàng nói: “Quỳnh Hoa à, Lục Châu đọc sách nhiều, đầu óc cũng choáng váng, nữ tử yếu đuối lẻ loi một mình bên ngoài, đâu phải chuyện gì tốt lành? Chỉ sợ là bị người bắt đi, vào tư khoa tử làm gái nhà chứa, làm kỹ nữ bị ngàn người gối vạn người cưỡi!”

Quỳnh Hoa run run, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, lại nghĩ tới cảnh ở nhà thổ trái phép mà Lưu mụ mụ dẫn bọn họ đi xem qua.

Người mang thai bị người ta đánh gậy vào bụng, máu chảy đầy đất, đánh tới mức sinh non; người bị bệnh nổi đốm giang mai, lấy bàn ủi nung than đỏ ịn lên cho rớt đốm giang mai ra, tiếp tục tiếp khách; còn có những cô gái bị khách đánh roi đến mức tàn phế nửa người.……

Dăm ba câu liền hù dọa được Quỳnh Hoa, Lưu mụ mụ vừa lòng gật gật đầu, “Đi! Cầm quần áo của Lục Châu lại đây, kêu Bình Phong qua hầu hạ Quỳnh Hoa.”

Lưu mụ mụ liếc mắt qua, nha hoàn của Quỳnh Hoa là Xuân Yến tức khắc đáp lời chạy ra ngoài.

Thấy bốn bề vắng lặng, Lưu mụ mụ lúc này mới nói: “Quỳnh Hoa à, giờ Lục Châu chạy trốn, có thể thay thế ả đi phủ ngự sử tuần muối chỉ có con. Con có bằng lòng hay không?”

Quỳnh Hoa nao nao, vui mừng ra mặt, chỉ gật đầu nói: “Tất nhiên là bằng lòng.”

Thấy nàng như vậy, trái tim căng thẳng của Lưu mụ mụ mới buông lỏng. Bà ta trước đó đã từng khoe khoang với Lưu Cát, nói trong viện có một vị mỹ nhân thiên tư quốc sắc để hiến cho ngự sử tuần muối mới nhậm chức, nhưng giờ Lục Châu chạy trốn, nếu không người thế thân, Lưu Cát tất sinh lòng nghi ngờ, vì kế hoãn binh, chỉ có thể dùng Quỳnh Hoa lừa hắn lần này.

Lưu mụ mụ quyết định trong lòng, trấn an mấy cô nương còn lại trong viện, ra lệnh cưỡng chế mọi người không được bàn tán chuyện Lục Châu chạy trốn, lại vội vàng chạy đi trang điểm.

Lại qua nửa canh giờ, Lưu Cát tới.

Lưu lão gia qua tuổi 40, để một chỏm râu làm dáng, bụng phệ, đầu đội khăn lưới màu sẫm, mặc một bộ y phục bằng lụa hoa dệt hình hạc gáy, thoạt nhìn rất có khí độ.

Lưu mụ mụ cầm quạt tròn vẽ hình bình thủy tiên cắm hoa trà, mặc chiếc áo khoác trắng đang thịnh hành, váy dệt kim màu xanh, chải búi tóc đám mây, cắm một cây trâm ngọc lan bằng bạch ngọc cùng lược ngọc màu xanh. Sau khi tỉ mỉ trang điểm chải chuốt thoạt nhìn đúng là nương tử tuy tuổi trung niên lại vẫn phong tư yểu điệu.

Bà ta đuổi người hầu ra ngoài, nhìn Lưu lão gia giận dỗi nói: “Đồ oan gia nhà chàng, tới chọn món hàng mà ăn mặc trau chuốt như vậy, có phải đã quên ở đây còn có nô gia ngày đêm nhớ ngài, chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.”

Lưu Cát vội vàng ôm chầm lấy bà ta, dỗ ngon dỗ ngọt.

Hai người ôm ôm ấp ấp một hồi, Lưu mụ mụ thấy hắn muốn đứng dậy đi kiểm tra tay nải, ưỡn ẹo tiếng nói: “Cát lang, lần nào chàng trở về cũng phải nhìn món đồ kia, cuối cùng là tới gặp thiếp hay tới gặp nó? Hôm nay không cho chàng xem!”

Lưu Cát nghe vậy, tức khắc nghi ngờ. Hắn ta buôn muối, nếu không cẩn thận chút mới buồn cười. Lòng nghi ngờ của hắn nổi lên, vừa cười làm lành, vừa đẩy giường ra.

Lưu mụ mụ cả giận: “Được lắm được lắm, chàng muốn thì cứ xem đi! Có điều, nếu món đồ đó vẫn còn nguyên, từ nay về sau chàng không được leo lên giường của ta.”

Lưu Cát đã mở tay nải, thấy sổ sách quả thực vẫn còn. Hắn đang muốn mở ra, Lưu mụ mụ liền châm chọc nói: “Ừ xem đi! Xem cho kỹ vào! Xem từ giờ tới lúc mặt trời lặn luôn cũng được!”

Lưu Cát thấy sổ còn nguyên, chính mình vừa rồi còn nghi ngờ Lưu mụ mụ, trong lòng vốn có vài phần hổ thẹn, giờ lại nghe Lưu mụ mụ nói như vậy, nhưng vẫn mở mấy trang đầu ra nhìn, thấy không có gì sai lầm lúc này mới ném sổ sách xuống cười làm lành nói: “Không xem không xem, lại đây ta nhìn cục cưng của ta một chút nào.”

Lưu mụ mụ thở ra một hơi, lại hừ lạnh một tiếng, giơ chân định đá hắn ta một cái, rồi lại cố tình ngưng lại, khiến Lưu Cát nhộn nhạo trong lòng.

Hai người quăng sổ sang một bên, hú hí một trận, sau đó đẩy giường về vị trí cũ, lại muốn đi lựa ngựa gầy.

“Quái lạ, năm ngoái rõ ràng ta thấy một cô nương trông rất thanh lệ thoát tục, đi đâu rồi?”

Bàn tay phe phẩy quạt tròn của Lưu mụ mụ hơi ngừng lại, cười duyên nói: “Chàng đừng nhắc nữa, nha đầu đó là đứa vụng về, may mà có khuôn mặt cứu vớt, vậy mà mấy ngày trước nổi sởi, lan lên trên mặt, đã dặn nó không được gãi, mà cuối cùng vẫn gãi cào cho xước hết cả mặt, chữa cũng chữa không khỏi, bị sẹo luôn, ta tức quá sang tay bán cho người khác.”

Lưu lão gia tiếc nuối không thôi: “Đang yên đang lành sao lại hỏng cả khuôn mặt đẹp!” Dù ngươi có tài cán thế nào đi nữa, làm một con ngựa gầy, hư mặt nghĩa là mất tất cả.

Lưu Cát qua cơn tiếc hận, hết hứng hỏi thăm, chọn trúng Quỳnh Hoa, thanh toán khoảng một ngàn lượng ngân phiếu, nhấc kiệu nâng nàng ta rời đi.

Lưu mụ mụ nhẹ nhàng thở phào, lại chuẩn bị nghênh đón mấy lão gia đã hẹn trước buổi chiều. Chờ bán hết hàng hóa trong tay, cầm tiền xong lập tức cuốn gói khỏi Dương Châu.

Tác giả có chuyện nói:

Những biện pháp như tạm ngưng khai thác muối, trang bị đê đập tránh thủy tai đều là những biện pháp cải cách có thật được tham khảo từ tư liệu.

《 tranh tranh thiết cốt, ưu dân vì dân —— ngự sử vương tránh tuần muối Hà Đông khảo 》《 đời Minh tuần muối ngự sử chế độ 》

Chú thích:

(1) dẫn: đơn vị đo lường muối ngày xưa, Phép bán muối lấy dẫn tính nhiều ít, mỗi dẫn là hai trăm cân, nên chỗ bán muối gọi là dẫn ngạn 引岸, số bán được bao nhiêu gọi là dẫn ngạch 引額. Các hàng hoá khác cũng có khi dùng chữ ấy. Như trà dẫn 茶引 chè bán được bao nhiêu, tích dẫn 錫引 thiếc bán được bao nhiêu. (trích từ điển Thiều Chửu)

(2) thỏ khôn có ba hang: chỉ việc chia những thứ quan trọng ra những nơi riêng, giảm thiểu rủi ro khi dồn thành một


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp