Ta Chờ Nhau Tại Nơi Bắt Đầu

Chương 8: Một trận ẩu đả


2 ngày


Tám giờ tối, tôi đứng trước nơi mà mình từng gọi là nhà, không ngăn được tiếng thở dài khi nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ khung cửa sổ. Thông thường giờ này Tuấn vẫn chưa về, không họp hành thì cũng bận với những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng với đối tác. Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại về sớm. Bỗng dưng tôi thấy hối hận vì đã nói lời chia tay quá vội. Lẽ ra tôi cứ âm thầm dọn đồ đạc đi rồi gọi cho hắn nói một tiếng dứt khoát là xong. Giờ Tuấn đang ở nhà, nếu hắn một mực níu kéo, tôi không biết mình có đủ dũng khí để từ bỏ hay không. Tôi hồi hộp đến độ tim đập nhanh, lồng ngực hơi nhói lên. Một lúc sau, khi bình tĩnh hơn, tôi mới rút hết can đảm bước vào nhà.
Vừa mở cửa phòng ngủ ra, mùi bia rượu nồng nặc ập vào mũi làm tôi xây xẩm. Trên nền nhà la liệt vỏ lon bia. Đồ đạc đều bị Tuấn đập tan tành. Những lần bọn tôi cãi nhau, Tuấn cũng hay đập phá đồ đạc như thế, đập cho hỏng rồi mua cái mới. Chẳng biết chúng tôi đã tốn bao nhiêu tiền vì những lần cãi nhau vô nghĩa ấy nữa. Đồ bị đập nát đã đành, có lần Tuấn lỡ tay làm đầu tôi chảy máu, phải đi bệnh viện khâu mấy mũi. Đến giờ chỗ ấy vẫn còn vết sẹo mờ. Một món đồ đã hỏng thì thay món khác. Trái tim của tôi cũng hỏng, nhưng rất tiếc, không thể thay mới, nó chỉ có thể tiếp tục đập và mang những vết sẹo chằng chịt suốt đời.
Dường như Tuấn uống rất nhiều. Hắn ngủ gục tựa vào thành giường, tóc tai bù xù như tổ quạ, râu ria lún phún, quần áo xộc xệch như những tên đầu đường xó chợ. Từ trước tới giờ Tuấn luôn áo quần bảnh bao, tóc tai gọn gàng, tôi chưa từng thấy hắn lôi thôi lếch thếch như vậy. Trông tình trạng hiện giờ của Tuấn, ắt hẳn ai cũng sẽ nghĩ rằng hắn rất nặng tình, nhưng tôi biết, hắn chỉ đang tức giận, bất lực vì sự phản kháng tưởng chừng không thể của tôi mà thôi. 
Mặc kệ Tuấn còn đang say mèm đằng kia, tôi đi đến tủ quần áo, lấy hết những gì thuộc về mình cho vào va li. Bất ngờ, một vòng tay ôm chầm phía sau làm tôi giật mình. Tuấn đã thức dậy từ lúc nào, men bia xộc vào mũi khiến tôi khó chịu nhăn mặt. 
“Em tính đi đâu?” Hắn hỏi bằng chất giọng lè nhè của kẻ say.
Tôi gỡ bàn tay hắn ra, lạnh nhạt nói:
“Chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao? Tôi muốn chia tay, giờ tôi sẽ dọn đi!”
Tuấn càng ôm chặt tôi hơn.
“Anh không cho phép!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play