Ta Chờ Nhau Tại Nơi Bắt Đầu

Chương 6: Tham quan đồi chè


6 ngày


Sáng hôm đó, Hùng chở tôi đi tham quan đồi chè Shan Tuyết (*). Khung cảnh xanh mướt vào buổi sớm của đồi chè gần sáu mươi năm tuổi khiến tâm hồn khô cằn của tôi như hồi sinh nhựa sống. Gửi xe lại nhà dân, Hùng cùng tôi đi bộ ra đồi chè bạt ngàn sắc xanh. Lối vào đồi chè là hai đường hòe lá non xanh mơn mởn. Cơn gió sáng vờn trên mái tóc ướt đẫm sương mai, chạm vào làn da của tôi lạnh cóng. Nhìn vài tia nắng mỏng mảnh xuyên qua tầng mây rải đều khắp đồi chè, tâm hồn tôi chợt bình yên đến lạ. Bỗng Hùng quay sang tôi, cười thật tươi:

“Có muốn lên đỉnh đồi không?”

Tôi nhìn đỉnh đồi chè ở phía xa kia, tưởng tượng khung cảnh từ trên nhìn xuống sẽ rất đẹp nên đồng ý ngay. Vẫn như mọi lần, Hùng đi trước dẫn đường, tôi đi phía sau nhìn theo bóng lưng anh. Thân hình cao lớn của anh như được bao bọc bởi nắng sớm. Tôi đi theo Hùng, không thể rời mắt khỏi tấm lưng to rộng của anh. Ở Hùng luôn có một ánh hào quang tràn đầy năng lượng tích cực khiến cho những người tiếp xúc với anh cảm thấy rất dễ chịu. Khoảng cách giữa tôi và anh càng lúc càng gần, bàn tay tôi vô thức đưa lên. Nếu anh không đột nhiên quay lại, chắc tôi đã chạm được vào ánh sáng ấy rồi. Thấy anh nhìn mình lạ lùng, tôi bối rối quay đi rồi nhanh chóng vượt lên đằng trước.

Khi lên đến nơi, toàn bộ đồi chè bao la rộng lớn hiện ra ngay trước mắt tôi. Một tấm thảm xanh ngút ngàn lung linh dưới những tia nắng vàng óng ả. Tôi quên cả mệt, ngẩn ngơ ngắm cảnh đẹp. Chợt một giọng nói nhẹ như gió gần sát bên tai:

“Đẹp không?”

Tôi khẽ gật đầu:

“Cũng đẹp... Hình như anh rất rành nơi này?”

“Không giấu gì cậu, đây là lần thứ ba tôi tới Mộc Châu rồi. Thực ra ba ngày trước, tôi có chuyến công tác tại Hà Nội. Trùng hợp sao, các bạn tôi cũng đi Mộc Châu chơi nên tôi mới bắt chuyến xe tới đây gặp họ. Đáng lẽ hôm nay tôi đã đi về cùng với các bạn, nhưng...”

Hùng thoáng ngập ngừng. Tôi hỏi:

“Nhưng sao?”

“Tôi không nỡ bỏ mặc cậu.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Hùng, nhận ra sự ngại ngùng trong mắt anh. Chúng tôi chỉ vừa mới biết nhau, không hề thân thiết, anh đâu cần phải quan tâm tôi quá mức như vậy chứ. Thấy tôi nhìn anh kỳ quái, anh vội phân bua:

“Cậu đừng hiểu nhầm. Tôi không phải... kiểu ấy.”

Tuy anh không có ý xấu, nhưng tôi lại thấy tổn thương vì câu nói của anh. “Kiểu ấy”, chính là kiểu “giống như tôi”. Không bình thường. Trong lời nói của anh, tôi chính là kiểu không bình thường sao? Tôi cười buồn:

“Tôi không có nghĩ anh là ‘kiểu ấy’ đâu. Nhưng mà, anh làm vậy tôi ngại lắm.”

“Hôm qua tới giờ tôi cứ thấy cậu buồn buồn. Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra với cậu, nhưng tôi hơi lo.”

Nghe anh nói vậy, bỗng dưng tôi phì cười:

“Anh sợ tôi nghĩ quẩn?”

Chẳng hiểu là do ánh mặt trời hay là do đâu mà tôi thấy gò má anh hơi ửng đỏ. Một lúc sau anh khẽ gật đầu. Tôi không nhịn được cười, hỏi anh:

“Bộ nhìn tôi yếu đuối lắm hả?”

Anh gãi tai:

“Không đến nỗi... Nhưng mà trước đây tôi có một người bạn. Cô ấy rất hay cười, tính tình  lạc quan, mạnh mẽ còn hơn cánh đàn ông chúng ta. Thế mà một ngày nọ, cô ấy đi thật xa, không quay về nữa.”

Tim tôi hẫng một nhịp, hỏi câu dư thừa:

“Cô ấy... đã đi đâu?”

“Người ta tìm thấy xác của bạn tôi ở Hà Giang. Cô ấy đã lên đó một mình rồi kết thúc cuộc sống ở tuổi hai mươi lăm.”

Nói tới đây, anh thở dài:

“Tới nay cũng hơn mười năm rồi.”

Giọng tôi như lạc đi:

“Làm sao biết được là cô ấy... đã tự tử? Rủi đó là một tai nạn thì sao?”

Hùng buồn bã lắc đầu:

“Mẹ của cô ấy đã tìm thấy một quyển nhật ký. Những dòng tâm sự trong nhật ký trái ngược hẳn với biểu hiện bên ngoài của cô ấy. Nội tâm của cô ấy chằng chịt vết thương, nỗi sợ hãi, đau đớn mà chỉ có mình cô ấy hiểu. Cô ấy không tâm sự với bất cứ ai, cứ thế một mình gặm nhắm nỗi đau cho đến khi đưa ra quyết định sau cùng.”

Kết thúc câu chuyện, Hùng quay sang tôi:

“Khi thấy cậu lên đây chỉ có một mình, không hiểu sao tôi lại nhớ tới hình ảnh của bạn mình. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ rằng không thể bỏ mặc cậu.”

Tôi đùa:

“Anh không sợ tôi là kẻ xấu hay sao?”

Trái ngược với tôi, Hùng rất nghiêm túc:

“Tôi nhìn người rất giỏi. Cậu không thể là kẻ xấu được.”

“Anh tự tin quá rồi. Lần sau đừng lo chuyện bao đồng như vậy nữa. Rủi gặp người xấu thật thì căng.”

Vừa dứt câu, tự dưng tôi thấy mình vô ơn tợn. Hùng đã quan tâm tôi như vậy mà tôi nỡ nào mắng anh lo chuyện bao đồng. Dù có đôi lần nghĩ ngợi lung tung, nhưng tôi đến đây không phải để tìm chết. Tôi đi tìm lại chính mình. Tôi muốn biết cuộc đời hoang phí bao nhiêu năm của mình có thể cứu vãn được hay không. Có vẻ Hùng không khó chịu vì câu nói của tôi. Anh rụt rè hỏi nhỏ:

“Mà... cậu ổn thật không?”

“Tôi ổn mà. Anh đừng lo. Cảm ơn anh.”

Có vẻ Hùng không tin lời tôi lắm, ánh mắt của anh xoáy thật sâu vào mắt tôi như muốn nói điều gì rồi lại thôi.

Chúng tôi ngồi đó, ngắm trời ngắm mây. Thỉnh thoảng Hùng lại hỏi tôi về quê quán, công việc, rồi cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng. Cho tới khi ánh nắng đậm màu, chúng tôi đứng lên, cùng nhau xuống dưới chân đồi. Hùng dẫn tôi ghé vào nhà một người dân. Anh hỏi thăm và nói chuyện với chủ nhà như đã quen thân từ lâu. Một người như anh chắc là có rất nhiều bạn bè. Ai anh cũng có thể nhanh chóng bắt chuyện. Mọi người đều là anh em, khắp nơi khắp chốn là nhà. Gặp anh, thế giới của tôi từ một sa mạc hoang vắng cằn cỗi, bỗng như xuất hiện một ốc đảo xanh rợp bóng cây.

Hùng kéo tôi ngồi xuống, tay nâng một ấm trà rồi rót ra tách một thứ chất lỏng vàng óng như màu mật ong.

“Làm một tách trà cho ấm bụng nào.”

Tôi cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà đậm đà, có hương thơm phảng phất mùi hoa mới nở của núi rừng. Khi trà xuống cổ họng, vị ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi. Lần đầu được uống loại trà ngon thế này, tôi hỏi anh:

“Đây là trà gì thế?”

“Trà cậu đang uống là làm từ lá của những cây chè Shan Tuyết mọc khắp đồi chè này.”

“Rất ngon!” Tôi cảm thán.

“Cậu nhìn những cây chè Shan Tuyết cổ thụ kia đi. Chúng được mệnh danh là quốc bảo của Việt Nam đó. Có những cây chè lên đến một trăm, hai trăm năm tuổi, thậm chí có cây hơn một ngàn năm tuổi.”

Tôi ngạc nhiên cầm tách trà trên tay, nhấp thêm một ngụm. Vừa thưởng thức hương trà thơm nồng, tôi vừa nói:

“Đồng nghiệp tôi rất thích uống trà, phải mua về làm quà mới được.”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của tôi bỗng dưng reo lên. Nhìn thấy tên Tuấn, tôi lạnh lùng cúp máy. Chắc sáng nay hắn đang bận rộn với những cuộc họp, nên giờ mới có thời gian rảnh để gọi cho tôi. Tuấn gọi thêm vài cuộc, tôi cúp máy vài cuộc. Chúng tôi vờn nhau qua lại như những đứa trẻ chưa lớn. Rồi một dòng tin nhắn hiện lên:

“Em đang ở đâu?”

Tôi không trả lời. Tôi muốn xem hắn sẽ sốt ruột tới đâu.

“Sao cậu không nghe máy?” Hùng nhìn tôi thắc mắc.

“Bọn lừa đảo gọi đó mà. Dạo này lừa đảo nhiều lắm.”

“Cậu đặt tên cho bọn lừa đảo luôn hả?”

“Tên lừa đảo này ghê gớm lắm. Hắn đã giăng bẫy tôi, hại tôi lao đao biết bao năm trời.”

Hùng nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của tôi thì không thắc mắc nữa, chỉ im lặng uống trà. Trong lúc đó, tôi lẳng lặng chặn luôn cuộc gọi của Tuấn. Chuyện đơn giản này mà tôi không nghĩ ra. Chặn số rồi, tự dưng tôi thấy trong lòng thật nhẹ nhõm.

---

(*) Chè Shan tuyết: Chè Shan Tuyết là loại chè đặc sản Việt Nam có búp to màu trắng xám, dưới lá chè có phủ 1 lớp lông tơ mịn, trắng nên người dân gọi là chè tuyết. Chè Shan Tuyết có mùi thơm dịu, nước vàng sánh màu mật ong. Chè được chế biến theo phương pháp thủ công của người dân tộc Tày, Mông, Dao.

Cây chè là loại cây cổ thụ, mọc cao đến vài mét, khi hái chè phải trèo hẳn lên cây. Có những gốc chè vài người ôm không xuể. Nằm ở khu vực có độ cao hơn 1200 mét, mây mù bao phủ quanh năm, sự chênh lệch về nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn cùng với điều kiện khí hậu thổ nhưỡng tạo cho Chè Shan tuyết có chất lượng tốt. Chè Shan tuyết thông thường được canh tác hoàn toàn tự nhiên không sử dụng bất cứ một hóa chất hay phân bón nên được xem là chè sạch.

Chè shan tuyết cổ thụ được trồng lâu đời qua các thế hệ của người dân tộc Tày, Mông, Dao, có những vườn chè shan tuyết có tuổi thọ vài trăm năm, chè shan tuyết cổ thụ có nhiều ở các tỉnh Hà Giang, Bắc Kạn, Điện Biên, Lào Cai, Yên Bái.

(Theo wikipedia)


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play