Ta Chờ Nhau Tại Nơi Bắt Đầu

Chương 4: Chia tay tình yêu


1 tuần


Trời càng về khuya càng lạnh tê tái. Không thể chịu nổi cái lạnh buốt xương này thêm nữa, tôi cố đi thật nhanh về nhà nghỉ mà quên mất Hùng đang còn ở phía sau. Khi tôi đến trước cửa phòng thì anh cũng vừa đuổi kịp. Tôi mở cửa, bước vào phòng, cởi áo khoác, rửa tay sạch sẽ, đánh răng rồi lên giường, trùm chăn kín đầu.

Cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, tôi giật mình khi thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là cuộc gọi của Tuấn. Phải rồi, tôi không hề nói với Tuấn mình đi du lịch tận Mộc Châu. Gọi nhiều thế này, chắc là hắn rất tức tối vì không liên lạc được với tôi.

Cầm điện thoại ra khỏi phòng, tôi gọi lại cho Tuấn. Giọng nói ở đầu dây bên kia dội ào ào vào tai làm tôi thấy váng cả đầu.

“Em đi đâu? Sao giờ này chưa về? Tại sao anh gọi điện mà không bắt máy?

Giọng nói cáu bẳn của Tuấn bỗng làm tôi bực mình. Tôi không buồn trả lời câu hỏi của hắn, chỉ bình thản nói:

“Mình chia tay đi.”

Dường như Tuấn không nghe rõ lời tôi, hoặc đã nghe nhưng không tin vào tai mình nên hỏi lại:

“Cái gì?”

Câu nói “Mình chia tay đi” này tôi đã dự tính nói ra từ lâu. Thậm chí, khi không có Tuấn ở nhà, tôi còn đứng trước gương tập nói hằng ngày. Ban đầu tôi còn khá e dè và ngập ngừng, nhưng những vết nứt trong mối quan hệ của chúng tôi càng lúc càng nhiều, nhiều đến nỗi giờ đây tôi đã có thể thốt ra câu nói này một cách thật lạnh lùng, dứt khoát. 

“Mình chia tay đi.” Tôi lặp lại.

Lần này có vẻ Tuấn đã nghe rất rõ ràng. Bên kia đầu dây chỉ còn sự im lặng đến ngột ngạt. Tôi chờ đợi Tuấn đồng ý để tôi được tự do. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy hắn nói gì, tôi đành tự biên tự diễn:

“Mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi đã quyết định rồi. Căn nhà đó tôi không cần, anh cứ ở, dù gì nó cũng đang đứng tên anh. Hai ngày sau, khi về Sài Gòn tôi sẽ dọn đi.”

Nói xong, tôi liền cúp máy, không cho Tuấn có cơ hội trả lời. Trong lòng tôi mơ hồ mâu thuẫn. Một nửa sợ Tuấn vô tình đồng ý ngay, khi ấy tôi sẽ hoàn toàn không còn giá trị với hắn nữa. Nửa còn lại sợ hắn níu kéo, tôi sẽ mềm lòng sà vào vòng tay hắn. Tôi từng yêu Tuấn rất nhiều, ngay cả khi hạ quyết tâm nói tiếng chia tay, tôi vẫn còn yêu, yêu đến độ không thể tiếp tục ở bên hắn. Càng yêu càng đau, giờ tôi mới thấm thía nỗi đau này. Nhưng tôi không có cách nào quay trở về bên hắn nữa rồi.

Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, là Tuấn đang gọi. Tôi cúp máy mấy lần nhưng hắn vẫn ngoan cố gọi lại. Quá mệt mỏi, tôi tắt nguồn rồi cho điện thoại vào túi quần. Bỗng dưng thấy ruột quặn lên từng cơn, sống mũi cay xè, tôi ngồi sụp xuống, hai tay ôm mặt. Nước mắt tự dưng trào ra. Người ta nói đàn ông không rơi lệ, nước mắt chỉ dành cho người đã khuất. Ngày hôm nay, tôi tự tay bóp nát con tim mình, giết chết cuộc tình mười ba năm, huỷ hoại mối quan hệ ngót nghét hai mươi tám năm trời. Tình yêu đã chết, tôi khóc đưa tiễn, từ nay về sau, không còn bi luỵ.

Cánh cửa phòng bật mở, tôi giật mình lau vội nước mắt. Hùng từ trong bước ra ngoài, cất tiếng hỏi:

“Cậu sao vậy? Trời khuya lạnh lắm, mau vào trong kẻo bị cảm.”

Tôi lật đật đứng lên, cúi mặt đi vào, sợ anh nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của mình. Nhưng quá muộn, trời lạnh làm hai chân tôi run rẩy, đi được vài bước bỗng loạng choạng ngã nhào. Hùng nhanh chóng đỡ lấy tôi. Lúc này anh mới nhìn rõ mặt tôi. Giọng anh đầy ngạc nhiên:

“Sao lại khóc?”

Tôi xấu hổ vùng tay ra khỏi anh, bước nhanh vào trong. Hùng cũng lẳng lặng theo sau. Thấy tôi im lặng, anh không hỏi thêm, chỉ bảo tôi đi ngủ sớm.

Đêm hôm đó, tôi không tài nào chợp mắt. Trong đầu cứ quẩn quanh hình ảnh của Tuấn. Mặc dù đau, nhưng nghĩ tới việc hắn vẫn còn đang tức tối vì hành động của mình, tôi lại có chút hả hê. Đêm nay, có lẽ Tuấn cũng như tôi, chẳng thể nào chợp mắt. Sáng mai, hắn sẽ mang cơn giận đến công ty, trút lên đầu đám nhân viên, cũng như đã từng mang bực dọc ở công ty về trút lên đầu tôi. Tôi còn lạ gì tính giận cá chém thớt của hắn. Kể từ ngày đi làm, tiếp xúc với môi trường làm việc, mở rộng thêm các mối quan hệ, Tuấn thay đổi đến chóng mặt. Thời gian hắn dành cho tôi nhỏ giọt. Mà mỗi khi gần nhau, cả hai đều kết thúc bằng những cuộc cãi vã vô cớ. Tôi tự cười, trằn trọc mãi, cuối cùng cũng ngủ được.

Sáng hôm sau, tiếng động ở giường bên cạnh làm tôi thức giấc. Tôi vơ lấy điện thoại, mở nguồn để coi giờ. Chỉ mới năm giờ sáng. Uể oải buông điện thoại xuống, tôi lại kéo chăn lên trùm kín đầu, định bụng ngủ thêm một lát nữa. Hình như Hùng thấy tôi nhúc nhích nên anh lên tiếng hỏi:

“Dậy rồi hả? Có muốn cùng tôi đi ăn sáng không?”

Ban đầu tôi tính từ chối, nhưng cái bụng phản chủ bỗng dưng réo liên hồi làm tôi đổi ý. Cảm thấy đói, tôi quyết định không ngủ nướng nữa. Sau khi gấp chăn mền gọn gàng, làm vệ sinh cá nhân, tôi đi theo Hùng ra ngoài. Ngoài trời sương giăng trắng xoá, phủ lên người lạnh buốt. Tự dưng tôi hối hận ghê. Biết vậy lúc nãy ở lại ngủ thêm một giấc nữa cho rồi. Hùng vừa đi vừa chờ. Không muốn gây phiền phức cho anh, tôi nhanh chóng chạy theo.

Chúng tôi ăn sáng món bún cá Mộc Châu gần nhà nghỉ. Giữa nơi phố núi yên ả, ngắm nhìn sương trắng lượn lờ, tận hưởng không khí trong lành của núi rừng và được thưởng thức món bún cá nóng hổi thơm ngọt đã làm tôi quên đi mất tối qua còn khóc bù lu bù loa vì bị thất tình. 

“Ăn ngon không?” Hùng đột nhiên hỏi tôi.

Tôi gật đầu:

“Rất ngon! Bún cá ở quê tôi có vị mắm đặc trưng, nhưng ở đây lại có vị ngọt thanh rất khác. Màu sắc cũng bắt mắt hơn.”

“Tôi đã đi Sóc Trăng vài lần, nhưng vì không chịu được mùi mắm nên chưa bao giờ ăn món bún cá trứ danh ở đấy.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh:

“Anh không ăn được mắm sao? Tiếc ghê! Từ ngày rời quê lên Sài Gòn, thỉnh thoảng thèm món bún cá quê nhà, tôi hay đi vài quán để tìm lại hương vị xưa kia, nhưng không đâu nấu ngon bằng dưới quê. Chính vì vậy mà tôi đã tự mày mò cách nấu. Cũng may là tay nghề của tôi không tệ.”

Hùng nghe tôi kể một cách say sưa, bỗng dưng anh nói:

“Giỏi vậy? Tôi cũng muốn thử tay nghề của cậu.”

Tôi lúng túng:

“Anh nói không ăn được mắm mà.”

Anh cười:

“Nếu là cậu nấu, có khi tôi sẽ nghĩ lại.”

Hùng nói câu đó xong, tôi im lặng. Tự dưng tôi lại nhớ tới Tuấn nữa rồi. Ngày đó, khi lần đầu tiên tôi nấu món này, Tuấn vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon rồi nhõng nhẽo như trẻ con:

“Em chỉ được nấu món này cho anh thôi đó! Biết chưa?”

Tôi ngập chìm trong hạnh phúc:

“Biết rồi biết rồi. Không chỉ món này, em không nấu cho bất cứ ai ăn trừ anh.”

Dòng hồi ức chen ngang làm món bún cá đang ngon lành trở nên nhạt toẹt. Thấy vẻ mặt ỉu xìu của tôi, Hùng cũng không nói gì thêm. Không khí đang vui vẻ bỗng chùng xuống. Chúng tôi lẳng lặng ăn hết tô bún cá rồi cùng rảo bước về nhà nghỉ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play