Ta Chờ Nhau Tại Nơi Bắt Đầu

Chương 1: Một chuyến đi


1 tuần


Bầu trời Hà Nội âm u nhiều mây. Dù đã là tháng Ba, nhưng cái rét mướt của mùa Đông dường như vẫn còn dư âm. Đứng trước cửa nhà ga ở sân bay Nội Bài, gió lạnh thổi qua, tôi khẽ rùng mình rúc hai bàn tay vào trong áo. Chần chừ một lát, tôi rời khỏi nhà ga, đón taxi đến bến xe Mỹ Đình. Vừa tới bến xe, tôi tấp ngay vào một quán ăn ở gần đó, gọi cho mình một tô phở bò. Trong cái lạnh tê tái này, làm một tô phở nóng và thưởng thức tách trà đậm vị thì thật không gì sánh bằng. Tôi xoay tách trà, nhìn chăm chú vào làn khói lượn lờ quanh miệng cốc, sau đó nhấp một ngụm nhỏ. Cứ thế, tôi vừa nhâm nhi trà nóng vừa nhìn ngắm đường phố.

“Cậu từ trong Nam ra Hà Nội du lịch à?” Cô chủ quán trạc năm mươi bỗng dưng hỏi tôi.

“Dạ, cháu đi du lịch ạ.”

“Đi một mình sao?”

“Dạ phải.”

Cô nhìn tôi chăm chăm rồi cười vui vẻ:

“Có vợ con gì chưa?”

Tôi lúng túng trả lời:

“Dạ chưa...”

“Vậy còn người yêu?”

“Dạ cũng chưa...” Lần này là tôi nói dối.

Nghe tới đây, mắt cô sáng rỡ:

“Có thích con gái Hà Nội không? Con gái của cô đang học Đại học ở Sài Gòn, vừa xinh gái vừa giỏi giang.”

Khi ở Sài Gòn, đã có biết bao nhiêu người đòi làm mai tôi cho các cô gái xinh đẹp, ngoan hiền. Những lần đó tôi đều kiếm cớ chuồn mất, ai ngờ ra tới tận Hà Nội vẫn không thoát khỏi cảnh này. Thấy cô chủ quán quá nhiệt tình, tôi lúng túng cười trừ rồi đành dùng chiêu cũ để từ chối khéo:

“Cảm ơn cô. Nhưng cháu chưa có ý định lấy vợ ạ.”

Trong ánh mắt của cô lộ vẻ tiếc nuối, sau đó liền vui vẻ trở lại:

“Không sao. Tuổi trẻ mà, cứ lo phát triển bản thân. Khi nào thành đạt thì lấy vợ vẫn chưa muộn.”

Tôi cười. Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết, đối với tôi, lấy vợ, sinh con đẻ cái là một việc quá tầm. Bởi vì tôi không thích con gái. Và tôi cũng không định vướng vào bất cứ một cuộc tình nào nữa.

Sau khi ăn sáng xong, tôi tính tiền và tạm biệt cô chủ quán. Trước khi tôi rời khỏi, cô còn xởi lởi bảo:

“Khi nào ra Hà Nội chơi thì ghé quán cô nhé. Lúc đó nếu có ý định lấy vợ thì cô làm mai con gái cho!”

Tôi phì cười, gật đầu lấy lệ rồi tiếp tục bước đi.

Cầm vé xe trên tay, tôi tìm chiếc xe có ghi biển số như trên vé rồi bước lên xe, nhìn quanh tìm ghế của mình. Đó là chiếc ghế ở dãy thứ ba sát cửa sổ. Mặc dù đã chín giờ sáng nhưng trời vẫn rét căm căm. Tôi nằm xuống rồi vội kéo tấm chăn dày được phát sẵn đắp lên người. Khi đã yên vị, tôi không còn quan tâm tới xung quanh nữa, lẳng lặng lấy từ trong ba lô một quyển sách. Dù thời buổi này, người ta đã phát triển đến mức có thể đọc sách bằng điện thoại thông minh, máy đọc sách, thậm chí là nghe sách nói, nhưng thói quen đọc sách giấy khi đi tàu xe của tôi vẫn không thay đổi. Cảm giác chạm tay vào từng trang giấy, nghe mùi mực lẫn mùi giấy thơm nồng nơi đầu mũi rất khác so với nhìn những con chữ trên màn hình điện thoại. Khi tôi đọc đến trang thứ sáu thì xe bắt đầu lăn bánh. Hành trình khá dài, mất những sáu đến tám tiếng đi xe nên có lẽ sẽ vừa đủ để tôi đọc hết một quyển sách.

Xe chạy được một lát, cơn buồn ngủ bỗng ập tới, tôi cố đọc nốt vài dòng nữa nhưng những con chữ bắt đầu nhoè đi, còn hai mắt của tôi cứ díp lại. Đây có lẽ là hậu quả của việc suy nghĩ quá nhiều vào tối qua. Một lúc sau, tôi ngủ gục đánh rơi luôn quyển sách mà không hay. Đến khi tiếng còi xe đột ngột vang lên tôi mới giật mình choàng tỉnh. Tôi cúi xuống nhặt quyển sách, gấp nó lại đặt lên ngực mình rồi nhắm mắt ngủ một giấc.

Chiếc xe chạy êm êm, tới những đoạn quanh co lại hơi lắc lư, chồng chềnh. Giấc ngủ của tôi cũng chập chờn theo. Một lần nữa, tiếng còi xe làm tôi giật mình bừng tỉnh. Chiếc xe khách đột nhiên thắng gấp, mọi người trên xe hoảng hốt lao nhao cả lên. Hoá ra là có một chú thỏ vừa băng qua đường. Cũng may là không có xe đi đằng sau. Sau khi tiếng xôn xao lắng xuống, tôi không thể ngủ lại được nữa.

Xe tiếp tục lăn bánh, tôi nhìn ra cửa kính, quan sát cảnh vật. Nhà cửa thưa dần, nhường chỗ cho hai bên núi rừng trùng điệp và vực sâu thăm thẳm. Vì ngồi phía vực sâu nên mỗi lần nhìn ra cửa, một nỗi sợ hãi vô hình cứ quấn lấy tôi. So với đường đèo đi lên Tây Bắc, đường đèo Đà Lạt chẳng thấm tháp vào đâu. Ấy thế mà tài xế lái xe rất điệu nghệ, thậm chí đôi lúc tôi còn được dịp nổi gai ốc khi thấy anh ta một tay cầm vô lăng, một tay cầm điện thoại. Có một khoảnh khắc nào đó, tôi từng nghĩ rằng, nếu xe lao xuống vực thì tất cả sẽ kết thúc. Nhưng tôi nhanh chóng xua tan đi ý nghĩ ấy. Xung quanh tôi mọi người vẫn đang sống. Khách du lịch cũng có, những đứa con xa quê bắt chuyến xe về nhà cũng có. Họ vẫn sống và vẫn thở, dù đau buồn hay hạnh phúc. Tôi cũng đang sống, cuộc sống buồn tẻ, nhạt nhẽo. Vì thế tôi chọn trốn chạy. Tôi muốn đi đâu đó một mình. Rồi sau đó tôi sẽ bỏ lại phía sau những phiền muộn, bắt đầu một cuộc sống mới.

Đã quá giữa trưa nhưng trời vẫn lành lạnh. Dù phong cảnh ngoài kia rất đẹp nhưng tôi không dám nhìn. Tôi sợ mình lại liên tưởng bậy bạ. Nghĩ lại, nếu điều không may xảy ra thì chắc chẳng ai vì tôi mà đau lòng. Như vậy thì quá buồn. Tôi không muốn mình trở nên đáng thương, nên tôi thôi nghĩ ngợi lung tung, lại nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.

Năm giờ chiều, không khí lạnh dần. Tôi thức dậy một lần nữa. Ngoài trời sương giăng đầy, mặt kính trắng xoá hơi nước. Tôi mở điện thoại ra xem định vị. Thấy gần tới nơi, tôi ngồi dậy vác ba lô lên bước ra cửa xe. Giọng nói của một người đàn ông chợt vang lên:

“Xin cho tôi xuống rừng thông Bản Áng.”

Ba phút sau khi người đàn ông nọ lên tiếng, tài xế dừng xe. Người đàn ông xuống xe, tôi nhanh chóng bước theo. Xe vừa chạy đi, một cơn gió ập tới, tôi lạnh run co người lại. Người ta nói khí trời Mộc Châu vào tháng Ba rất mát mẻ, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy lạnh đến tay chân tê cứng. Tôi tự cười mình, có lẽ trái tim lạnh giá cũng làm cho cơ thể mất dần độ ấm.

Trời bắt đầu tối mà tôi còn lóng ngóng chưa biết đi đâu. Thực ra chuyến đi này chỉ mới nảy sinh trong đầu tôi tối hôm qua. Sau khi tôi cãi nhau một trận với Tuấn, người yêu hiện tại của tôi, thì hắn đã hậm hực bỏ ra ngoài cả đêm. Cũng chính đêm đó, tôi đã trằn trọc mãi đến ba giờ sáng. Thế rồi tôi quyết định đi đâu đó một mình cho khuây khoả. Thậm chí tôi còn chưa nộp đơn nghỉ phép mà chỉ gọi một cuộc điện thoại. Vé máy bay tôi vừa mua sáng nay. Vì mua sát chuyến bay nên giá không hề rẻ. Nhưng tôi chẳng thấy tiếc. Bởi có mắc đến mấy cũng thấm vào đâu so với cái giá tôi phải trả suốt ngần ấy năm tuổi trẻ.

“Cậu đi một mình à?”

Một giọng nói cất lên làm tôi giật mình. Hoá ra người đàn ông đi cùng xe lúc nãy vẫn còn ở đó. Tôi gật đầu, ánh mắt dán chặt dưới mặt đất. Tôi thường có thói quen nhìn mọi thứ ở tầm thấp, vì không muốn chạm mặt ai đó và vướng vào những mối quan hệ vô nghĩa.

“Cậu tìm được khách sạn chưa?”

Lúc này, tôi mới vỡ lẽ, đến nơi xa lạ này, tôi chẳng có một kế hoạch cụ thể nào kể cả việc đặt phòng khách sạn. Tôi lắc đầu. Anh ta cười nói:

“Trời sắp tối rồi. Nếu chưa tìm được khách sạn thì tôi giới thiệu cho chỗ này. Tuy chỉ là nhà nghỉ nhưng khá sạch sẽ.”

Tính từ chối, nhưng nhìn sắc trời dần sẫm màu và không khí càng lúc càng lạnh, tôi đổi ý đi theo anh ta.

Người đàn ông lạ đi trước dẫn đường. Nhìn đằng sau, bóng lưng kia thật giống Tuấn. Tim tôi như thắt lại, không có can đảm đi gần anh ta mà giữ một khoảng cách khá xa. Chốc chốc, anh ta lại ngoái nhìn tôi, như thể người cha đang trông chừng đứa con thơ sợ nó lạc đường. Gương mặt anh ta thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mờ ảo. Hình như anh ta đang mỉm cười. Chắc trời tối nên tôi lại trông gà hoá cuốc rồi. Có ai lại cười với một người xa lạ bằng nét mặt dịu dàng thế chứ.

Rời khỏi đường lớn, chúng tôi đến một nhà nghỉ nằm trong một cái hẻm nhỏ. Thật không may là đã hết phòng trống. Tôi cảm ơn người đàn ông lạ mặt, tính đi tìm chỗ khác, nhưng anh ta vội kéo tay tôi lại:

“Trời đã tối rồi, cậu lại không rành nơi này. Nếu không ngại thì cậu có thể ở cùng phòng với tôi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Anh ta không ngại, nhưng tôi thì ngại. Tôi thích đàn ông. Mặc dù có ý định chia tay Tuấn nhưng hiện tại tôi và hắn vẫn đang yêu nhau, giờ mà ở chung với một người đàn ông khác thì có hơi ám muội. Có điều độ ấm từ bàn tay anh ta làm tôi không nỡ từ chối. Nếu như tôi không nói thì làm sao anh ta biết. Anh ta mà biết chắc sẽ kinh tởm lắm. Nhưng ngủ một đêm có lẽ chẳng sao đâu. Ngày mai nếu có khách trả phòng thì tôi sẽ dọn qua.

Anh ta xin thêm một bộ chăn gối mang vào phòng. Tôi cảm ơn, đón lấy rồi đặt chúng lên chiếc giường còn trống.

Phòng ốc ở đây rất đơn giản, không khác nhà dân là bao. Trong phòng có hai chiếc giường và một chiếc tủ lớn, một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế con cùng một số vật dụng đơn giản.

Người đàn ông nọ sắp xếp hành lý xong bỗng lên tiếng bắt chuyện:

“Cậu tắm rửa trước đi, sau đó cùng tôi dùng cơm tối nha.”

Tôi khẽ gật đầu rồi lấy trong ba lô một bộ quần áo.

“Tôi tên Hùng. Còn cậu?”

Tôi ngẩn ra một lúc rồi trả lời ngắn gọn:

“Huy.”


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play