Tiếng Vĩ Cầm Trong Đêm Giông Bão

Chương 32: Là em phải không?


1 tuần

trướctiếp

Những ngày sau đó, Tùng Quân tiếp tục đến nhà ông Văn, từng chút một gom nhặt những mảnh ký ức đã bị đánh mất. Càng nhớ lại, anh càng thêm hụt hẫng vì đã bỏ quên quá nhiều thứ quan trọng chỉ để chạy theo những điều giả dối. Anh nhớ mình từng gặp một cậu thiếu niên ở vùng biển xa xôi, nhưng gương mặt cậu lúc nào cũng mờ nhạt, hư ảo. Không hiểu sao anh chỉ nhớ được gương mặt của ba, mẹ, người phụ nữ xinh đẹp đã truyền cảm hứng yêu thích âm nhạc cho anh. Riêng cậu thiếu niên kia, cả tên tuổi, hình dáng, anh không thể nhớ ra. Toàn bộ thông tin về cậu ta giống như bị nuốt chửng trong sương mù, còn anh cứ bị lạc trong làn sương ấy, loay hoay mãi không tìm được lối ra. Ký ức vụn vặt về tháng ngày bên cậu thoắt ẩn thoắt hiện tựa những ánh đom đóm lập lòe trong đêm. Hình như là anh đã thương cậu rất nhiều. Anh nhớ cảm giác bồi hồi xao xuyến khi gần cậu, nhớ cả chiếc hôn vụng trộm giữa đêm mưa bão, nhớ luôn những bữa ăn ngon mà cậu cất công nấu cho anh. 
Tùng Quân thấy cậu cười với mình. Nụ cười rạng rỡ bị bao phủ trong ánh mặt trời chói lọi. Anh cố với tay để chạm vào gương mặt ấy nhưng chẳng cách nào chạm được. Bỗng dưng, một tia chớp lóe lên xé toạc bầu trời. Tùng Quân nhận ra mình đang rơi, rơi mãi… Trong tích tắc, anh đã bị tống vào lòng biển đen ngòm cuồn cuộn sóng dữ. Anh chới với khua tay chân loạn xạ để trồi lên mặt nước, nhưng càng vùng vẫy càng tuyệt vọng. Nước biển xộc vào cổ họng anh mặn đắng. Bỗng, một bàn tay từ đâu chìa ra. Tùng Quân quờ quạng trong dòng nước hòng bắt lấy bàn tay đó, nhưng càng cố, anh càng bị sức ép của nước tống đi thật xa, cho đến khi ý thức bị nhấn chìm vào khoảng không tối tăm vô tận.
Tùng Quân mở bừng mắt, thở phào vì mình vẫn còn sống. Trong đầu anh quẩn quanh muôn vàn câu hỏi. Anh đã bị rơi xuống biển lúc nào? Ai là người đã kéo anh ra khỏi dòng nước? Có phải là cậu thiếu niên đó? Tại sao những mảnh ghép về cậu đều hỗn loạn không theo một trình tự nào cả? 
Một cơn đau đầu lại ập tới dữ dội, Tùng Quân quyết định không suy nghĩ nữa. Anh đưa tay day huyệt thái dương, từ từ ngồi dậy.
Như mọi lần, ông Văn chỉ nói một câu:
“Hôm nay tới đây thôi.”
Tùng Quân chậm rãi đứng dậy, xiêu vẹo bước ra khỏi nhà ông Văn. Toàn thân anh rã rời, trong lòng giống như bị khoét lấy một lỗ sâu hoắm, trống rỗng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp