Tiếng Vĩ Cầm Trong Đêm Giông Bão

Chương 10: Bình yên


1 tuần

trướctiếp

Ngày nào cũng thế, mỗi khi Tùng Quân về nhà, Sa đều chuẩn bị sẵn bữa ăn thật tươm tất. Ngoài miệng nói chỉ nấu cho anh một bữa, nhưng thực tế, cậu đã nấu cho anh rất nhiều bữa cơm ngon rồi. Từ khi nhận thức được thế giới xung quanh, Tùng Quân chưa từng có một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Nhưng khi ngồi đối diện với Sa trong phòng trọ nhỏ, thoáng chốc, anh cứ ngỡ mình đã tìm được hai tiếng “gia đình” đã lạc mất từ lâu.
“Ăn xong mình ra biển chơi được không?” 
Lời đề nghị của Sa làm Tùng Quân giật thót mình. Anh gật đầu lia lịa như một thằng ngốc, rồi cắm đầu ăn thật nhanh để được đi dạo cùng Sa trên bãi biển lúc hoàng hôn... 
Hai người lặng lẽ sánh bước cùng nhau dọc theo bờ biển, in dấu chân lấp lánh ánh mặt trời trên nền cát trắng. Sóng êm đềm vỗ về, xa xa tiếng gió reo vi vu tựa khúc nhạc trầm bổng. Bước bên Sa, hoàng hôn không còn đáng sợ nữa, trong phút chốc Tùng Quân quên đi tất cả những phiền muộn, đầu óc như được thanh tẩy, nhìn đâu cũng thấy niềm vui. Nếu được ước một điều, anh ước rằng mình sẽ cùng Sa sánh vai đi mãi, đi mãi đến tận cuối chân trời. 
“Tôi chưa bao giờ nghĩ hoàng hôn lại đẹp như thế này. Được đắm mình trong làn gió biển, ngắm mặt trời lặn, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ… thật bình yên.”
Giọng nói của Sa làm dòng ảo tưởng của Tùng Quân bị cắt đứt. Anh ngập ngừng quay sang nhìn cậu. Gió mơn man trên làn tóc đen mượt. Từng tia nắng len lỏi qua hàng lông mi dài cong vút, soi rọi gương mặt thanh tú. Sóng biển vẫn rì rào, nhưng anh chỉ nghe mỗi tiếng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
“Tám năm trước, mẹ đã dắt tôi đến đây. Bà ấy muốn tôi cùng chết. Hôm đó cũng vào buổi chiều thế này, ánh hoàng hôn loang lổ, tôi vùng chạy khỏi mẹ, bà đuổi theo, đuổi theo mãi… Khi chạy đến đường lớn, bà tóm được tôi. Tôi lại vùng vẫy tìm kiếm sự sống cho mình. Cuối cùng tôi đã hất tay bà ấy ra… Tôi vẫn còn nhớ như in mùi máu tanh nồng, ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều hòa lẫn với màu đỏ quạnh của máu. Đôi mắt mẹ mở trừng trừng nhìn tôi đầy thù hận. Toàn thân tôi tê cứng… Kể từ đó, mỗi lần thấy hoàng hôn là lại buồn nôn. Vậy mà giờ đây, đứng trước khung cảnh này, tôi lại thấy bình thản lạ lùng.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp