Mặt trời buông xuống, hoàng hôn hiện lên với vẻ đẹp ấm áp, lộng lẫy. Trên con đường nhỏ với những chiếc lá đang thả mình rơi xuống, một thiếu niên với bóng lưng cô đơn một mình đi về.
Tới một căn nhà cấp 4 bình thường, anh lấy từ trong balo ra một cái chìa khóa, mở cửa từ ngoài vào.
Căn nhà với tông màu trầm chủ đạo. Phòng khách có bộ sofa màu xám ghi, kế đó là phòng bếp khá đẹp với tông đen làm chủ.
Minh Vỹ đi lên phòng mình tắm rửa, đợi tới lúc ra khỏi phòng thì bố mẹ cũng về.
Mẹ anh - bà Nguyễn Thị Hạnh, là một giáo viên dạy cấp hai gần nhà, năm nay cũng 39 - 40 tuổi nhưng vẫn còn khá trẻ. Ba anh - ông Phạm Minh Đức, là một nhân viên của công ty thực phẩm khá xa nhà. Năm nay cũng 41 tuổi.
Thấy con xuống, bà Hạnh liền cầm túi đồ màu xanh đưa cho con, nói: “cái quần mẹ mới mua cho con nè, mặc cẩn thận vào, con là tốn tiền mua đồ nhất nhà rồi đó. ”
“Dạ, con biết rồi.”
Anh cầm lấy túi quần, ngẩng mặt cười với bà một cái.
“Cười cái gì mà cười, đem ra thay coi mặc được không? ”
Vừa nói bà vừa lấy tay cốc nhẹ đầu anh một cái. Thấy anh lên thay đồ rồi mới quay ra soạn đồ ra.
Ông Đức từ trong tolet bước ra, nhìn vợ mình đang dọn đồ hỏi: “Tối nay ăn gì em?”
Bà Hạnh không quay sang nhìn ông, đáp lại: “Anh lấy tôm với thịt bằm ra cho nó tan đá đi, rồi lấy rau ra lặt rồi luộc lên ăn.”
Ông Đức nghe vậy thì đi lại tủ lạnh ngăn đông lấy tôm với thịt ra, rồi mở ngăn mát lấy rau muống ra lặt.
Sau khi lặt xong ông đi lấy rổ rửa rau sạch rồi nấu nước chờ cho sôi. Bà Hạnh từ sau đi tới, bảo:" Anh đi lột vỏ tôm đi để tí nấu canh, còn thịt để đó cho em."
“Ok”
Minh Vỹ từ trên đi xuống, thấy ba mẹ đang nấu ăn thì cũng lại phụ một tay. Lát sau, một bàn cơm gồm một món canh, một món mặn, một món luộc được bày sẵn trên bàn.
“Vỹ, con đi lấy chén đũa đi rồi ăn cơm.”
Sau bữa cơm, ai nấy đều quay về công việc của mình. Minh Vỹ giúp ba mẹ dọn chén bát rồi đi lên lầu.
Vừa bước vào phòng đã nghe thấy âm thanh điện thoại thông báo liên tục. Anh mở ra xem mới biết trong nhóm lớp mọi người đang bàn nên mua gì tặng sinh nhật cô chủ nhiệm.
Anh không có hứng thú, tắt âm thanh thông báo rồi học bài của mình.
Bên này cậu vừa mới tắm xong, đi ra đã thấy điện thoại thông báo tin nhắn mới quá trời. Cậu cũng mở ra xem có chuyện gì, biết là bàn mua đồ tặng cô cũng nhắn góp vui.
Sáng hôm sau, tiếng reo báo thức của đồng hồ vang lên đúng 6 giờ.
Anh từ từ ngồi dậy, bước vô nhà vệ sinh đánh răng rữa mặt. Sau đó đi xuống lầu ăn sáng.
Ba mẹ anh đã rời nhà được vài phút rồi, trên bàn là bánh mì sanwich cùng một ly nước cam.
Anh ăn sáng xong cũng không vội đến trường, đi lên dọn phòng, tưới nước cho cây sau vườn rồi cho mèo ăn. Bé mèo này được anh nhận nuôi từ năm ngoái, khi vô tình đi ngang qua một con hẻm, anh đã nghe tiếng nó kêu.
Sau khi mang nó về, ba mẹ anh cũng không phản đối, dù sao thì họ cũng đi làm cả ngày, sáng đi sớm chiều về muộn, không thời gian ở cùng với con nhiều, nuôi con mèo làm bạn với nó cũng chẳng sao.
Bé mèo sau khi được chấp nhận vào ở thì được đặt cho cáu tên là xù, vì lông nó lúc mới nhặt về khá xù và dơ vì nó lăn lộn trong bẩn nhiều.
Xù được cho ăn thì vui vẻ cọ vào chân anh rồi ngồi xuống ăn ngon lành.
Mắt thấy đã gần tới giờ, anh mới dắt xe đạp ra đi đến trường.
Buổi học hôm nay có 2 tiết toán, 1 tiết địa, 1 tiết hóa và 1 tiết nhạc. Mọi thứ đều diễn ra bình thường.
Chiều hôm đó, trống trường vừa vang lên, các bạn học sinh đã ùa ra, chỉ còn lớp 11a5 là ở lại.
Lớp trưởng thấy thời cơ thích hợp, liền đứng dậy đi lên bục giảng đứng. Lớp trưởng tên Đỗ Hoài Thư, cô dơ tay cao, đứng trên bục nói to:" thời gian đã tới, đồng hồ đã điểm, bây giờ chính là lúc chúng ta nên..."
Chưa nói hết câu, từ xa có bóng người đi lại. Đó là thầy tổng phụ trách, thầy thấy lớp còn sáng, định lại xem lớp nào không có ý thức để đèn không chịu tắt, nào ngờ vừa lại gần liền bắt gặp cảnh tượng này.
Khuôn mặt thầy đơ ra vài giây, rồi tức giận quát lớn:"sao giờ vẫn còn chưa về nữa, tự tập một đám ở đây làm gì?Tính dựng cuộc nỗi loạn hả?"
Mặt lớp trưởng cứng ngắt, mọi người ai cũng giựt mình, vội vàng xách cặp bỏ chạy, để lại lớp trưởng vẫn đứng dơ tay ở đó.
“Còn em, đứng đấy làm gì, còn không mau về nhà đi?”
Lúc này lớp trưởng mới hoàn hồn, vội vàng tới nỗi áo khoác trong ngăn bàn cũng không cầm, với lấy cái cặp rồi chạy đi. Rốt cuộc vẫn là không ai tắt điện, thầy thấy lớp trưởng quên tắt thì kêu lại nhưng không được, đành tự mình ngắt, định bụng ngày mai bắt lớp phạt đứng.
Trời dần dần tối, từng giọt mua tí tách rơi xuống, mọi người đều vội vã lấy cặp đội lên đầu mà chạy thật nhanh.
Minh Vỹ vì không hứng thú mà đã bỏ về trước nên không bị dính mưa nhiều. Anh xuống xe, lấy chìa khóa ra mở cửa. Từ đằng xa có bóng dáng một người chạy tới. Người nọ chạy đến căn nhà mang số 13, là căn bên cạnh nhà anh, (nhà của anh là số 14)
Cậu đứng dưới mái hiên nhà, mái tóc bị mưa làm ướt xẹp xuống, quần áo chỗ ướt chỗ không. Cậu rũ tóc xuống lắc qua lắc lại cho bớt nước, hai tay cầm áo kéo ra kéo vào ( cái hành động mà mỗi lần áo mọi người ướt áo hay là nóng mọi người hay làm á, tui hong biết miêu tả sao nữa ).
Tiếng động này đã thu hút anh quay sang, nhìn thấy người này, anh có chút ngạc nhiên.
Một cảm giác lạ lẫm đang được gieo mầm, từ trong nơi sâu thẳm, có âm thanh nhẹ nhàng như tiếng đàn dịu êm, có âm thanh của con tim vang lên nhịp nhàng, tĩnh lặng mà cũng nhộn nhịp.
Tối hôm đó, sau khi hỏi mẹ, anh mới biết hóa ra căn nhà đó mới được bán tuần trước, người ta chuyển lên sống được 2-3 ngày rồi.
Sáng hôm sau, vừa lên lớp đã thấy mọi người ngồi chụm lại nói chuyện rôm rả. Anh đi ngang qua biết được đã chọn xong quà rồi, đang bàn thế nào để tặng bất ngờ cho cô.
Mọi người bán tán một lúc, rồi lại như có như không liếc nhìn về phía Minh Vỹ. Trong mắt các bạn học, người này rất trầm tính, chẳng khi nào chủ động nói chuyện với mọi người, khiến mọi người cũng vô thức không dám đến gần.
Một bạn học nam tên Tuấn nói nhỏ:" Chúng ta có nên kêu cậu ấy tham gia không? Giờ cả lớp cùng chuẩn bị mà không gọi cậu ấy cũng kì, mà gọi thì tớ sợ cậu ấy không thèm để ý."
“Phải đó, cậu ấy lúc nào cũng lầm lì, tôi cũng có chút sợ.”
“Lớp trưởng, cậu nói gì đi.”
“Hay là tớ qua hỏi nhé, nếu chúng ta làm nhưng không rủ cậu ấy, nói ra chỉ sợ người khác sẽ nghĩ rằng lớp mình cố tình cô lập cậu ấy.”
Các bạn xung quanh nghe vậy đều tán thành, ngồi im chờ lớp trưởng đi hỏi.
Hoài Thư bước đến trước bàn anh, nhẹ giọng gọi tên anh:" bạn học Minh Vỹ."
Minh Vỹ ngước đầu lên nhìn cô, vẻ mặt như đang hỏi có chuyện gì.
“Tụi tớ định tặng quà bất ngờ cho cô, cậu có muốn tham gia không?”
Minh Vỹ nghe xong, ý từ chối đã đến bên miệng lại có chút dừng lại, nhớ đến lời mẹ tối qua, liền thay đổi câu trả lời:"được."
Hoài Thư nghe xong có chút bất ngờ, cô không nghĩ anh sẽ đồng ý chuyện này. Nhưng rất nhanh coi đã khôi phục lại bình thường, kêu anh qua bàn luận cùng nhóm.
Một lát sau, tiếng chuông lớp vang lên, giờ học bắt đầu. Mọi người ai nấy đều giải tán chạy về chỗ của mình.
Cô giáo dạy tiếng anh hôm nay hơi lạ. Các bạn trong lớp vừa thấy cô bước vào lớp liền bàn tán rôm rả.
Cô giáo mới tự giới thiệu:"Cô Hương nay có việc bận, nên không dạy được. Cô sẽ dạy thay cô Hương. Cô tên Nhài, hy vọng lớp mình sẽ hợp tác với cô trong tiết này."
“Dạ.”
Lại một buổi học trôi qua trong yên bình. Sau buổi học, tất cả mọi người lại tụm lại sôi nổi thảo luận tặng sao cho bất ngờ. Cuối cùng vẫn phải để thầy tổng phụ trách la hét kêu về mới chịu.
Về đến nhà, Minh Vỹ đã thấy ba mẹ ngồi trên bàn ăn đợi mình. Anh cất cặp rồi chạy xuống ăn cơm với ba mẹ.
Sáng hôm sau đến lớp, mọi người ai nấy đều bận rộn chuẩn bị đồ nghề, cả lớp chuẩn bị nào là pháo, bánh kem, bong bóng,…
Hoàng Vũ mới đến thấy vậy cũng lại giúp một tay. Tiếng chuông reo vô lớp, ai nấy đều chạy lẹ về chỗ với khuôn mặt vừa vui vẻ vừa hào hứng.
Từ đằng xa, bóng người quen thuộc đang đi tới, có bạn ngồi sát cửa thấy thì lập tức quay đầu lại báo cho lớp.
Cô chủ nhiệm vẫn chưa biết chuyện gì mà đi vô bình thường. Cô đặt balo lên bàn, nhìn xuống lớp nay im lặng bất thường.
“Sao đấy, chuyện gì? Lại phá gì rồi chứ gì, tôi chưa thấy cái lớp nào quậy như cái lớp này luôn á.”
“Đâu có đâu cô, đâu có phá gì đâu."
“Các em mà không phá thì tôi đâu mệt như vậy, thôi, lấy sách vở ra học bài. "
Nói rồi cô láy sách lịch sử-địa lí ra lật. Ở phía dưới, một bạn học nữ nhin xung quang một vòng, được sự cổ vũ của các bạn, lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc bánh kem màu xanh dương pastel.
Bạn học nữ từ từ đứng lên, cầm bánh kem từ từ tiến gần tới bàn cô. Không biết từ đâu, một giọng hát vang lên, rồi dần càng nhiều giọng hát vang lên. Từng câu hát “Happy Birthday to you” được vang lên đều đặn trong phòng học.
Cô giáo nghe thấy liền ngẩng đầu, liền nhìn thấy chiếc bánh kem cô bạn kia đang cầm. Cô bất ngờ nhìn cả lớp, rồi bật cười thích thú.
Bạn nữ kia đưa bánh kem đến trước mặt cô, cùng với cả lớp đồng thanh nói:" chúc mừng sinh nhật cô"
Cô giáo vừa cười cầm lấy bánh kem nói cảm ơn cả lớp.
Có một bạn nữ khác đề xuất chụp ảnh chung cả lớp. Mọi người đều rất hưởng ứng, chạy nhanh lên chỗ cô, từng người xếp hàng đứng ngay ngắn. Ai cũng đang nở nụ cười tươi.
Một bạn khác cầm điện thoại, để trên giá đỡ bấm chụp hẹn giờ.
Mọi người đều đồng thanh nói:
“1”
“2”
“3”
“Hi”
Một bức ảnh kỉ niệm về thời thanh xuân đáng nhớ đã ra đời, sau này, nó có lẽ là một món quà vô giá mà thời gian đã cho chúng ta được trải nghiệm mà không thể quay lại.
Tác giả :
Tôi viết có thể sẽ hơi dài dòng lê thê, và hơi nhàm chán, nhưng trong câu chuyện này cũng sẽ chẳng có bao nhiêu drama hay vả đồ đâu, nó thiên về đời sống hằng ngày lên khá nhàm, mọi người không thích có thể rời đi.