Ly Kha thở dốc trong bóng tối của Ly Gia. Không khí dày đặc âm khí, mang theo sự u ám, bao phủ cả khuôn viên gia tộc. Bản năng của hắn kêu gào phải chạy trốn, nhưng lòng quyết tâm cứu gia đình đã thúc đẩy hắn quay lại nơi đây, dù hắn biết rằng gia tộc của mình đã bị nguyền rủa.
Hắn cảm thấy cơ thể mình yếu dần đi, hơi lạnh thấm vào tận xương tủy. Trước khi kịp đến được sảnh chính, Ly Kha ngất đi vì bị ảnh hưởng bởi âm khí tràn ngập.
Cách đó không xa, Thanh Bạch – một vị thánh giả từ Thánh Tộc, người được giao trọng trách thủ hộ Ly Thành, đang tuần tra dọc theo các khu vực biên giới. Sinh tử la bàn của ông, một cổ vật mang theo khả năng nhận biết âm khí, bỗng dưng rung lên mạnh mẽ, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Thanh Bạch nhíu mày, cảm nhận sự bất ổn. "Ly Thành, âm khí sao?" Ông trầm ngâm, đôi mắt sắc bén đảo nhanh khắp khu vực. Bước chân của ông nhanh chóng đưa đến trước cổng Ly Gia, nơi âm khí đã bao phủ dày đặc.
Không chần chừ, Thanh Bạch lập tức gọi điện cho bạn thân của mình, Hoắc Ngôn – người thủ hộ thành đến từ Trấn Ma Điện. Dù tính cách hai người trái ngược nhau, nhưng cả hai là bạn thân chí cốt, đã từng cùng nhau đối mặt với biết bao hiểm nguy.
Hoắc Ngôn vừa nhận cuộc gọi liền bật giọng đùa:
“Lại có vấn đề gì ở chỗ cậu à? Tôi còn đang bận… đánh cờ với đám trẻ con đây.”
Thanh Bạch không thèm đáp lại sự đùa cợt của bạn:
“Hoắc Ngôn, âm khí xuất hiện tại Ly Gia. Tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”
Giọng nói của Thanh Bạch đầy nghiêm túc, khiến Hoắc Ngôn lập tức dừng trò đùa, nhanh chóng thay đổi thái độ.
“Ly Gia? Chắc cậu không nhầm chứ? Nhà đó vốn... chẳng phải đã luôn trung thành và trong sạch sao?”
Thanh Bạch gằn giọng:
“Không thể sai được. Âm khí đậm đặc. Nếu không xử lý ngay, chuyện này có thể vượt quá tầm kiểm soát.”
Hoắc Ngôn thở dài nhưng trong lòng không khỏi cảnh giác:
“Được rồi, tôi đến ngay, nhưng cậu nợ tôi một ván cờ đấy. Hy vọng chuyện này không quá phức tạp.”
Chỉ một lúc sau, Hoắc Ngôn đã đến, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cảnh tượng trước mắt. Không còn lời đùa cợt nào nữa.
---
Hai người bắt đầu tiến vào Ly Gia. Thanh Bạch trầm ngâm quan sát, sinh tử la bàn trong tay không ngừng xoay tròn chỉ về phía sảnh chính. Hoắc Ngôn vừa cẩn trọng dùng Trấn Ma Kình quét dọn âm khí vừa buông lời:
“Lại một ngày đẹp trời trong công cuộc dọn dẹp ma quỷ.”
Thanh Bạch lắc đầu:
“Tôi nghiêm túc đấy. Ly Gia không đơn giản chỉ là bị xâm nhiễm âm khí. Cả gia tộc này dường như đang biến thành quỷ.”
Hoắc Ngôn nhìn quanh, đôi mắt lóe lên ánh sáng của Trấn Ma Điện:
“Chết tiệt, chúng ta có thể đã
.
Thanh Bạch, với sức mạnh của Thánh Hồn Lực tỏa ra từ cơ thể, lập tức thi triển chiêu thức "Thánh Quang Kích Sát". Một cột sáng rực rỡ bùng nổ từ tay ông, xé toạc màn đêm, đốt cháy hàng trăm quỷ nô trong tích tắc. Sức mạnh của thánh quang lan tỏa khiến tất cả những gì tà ác bị thiêu rụi ngay tức khắc, các trưởng lão quỷ nô chưa kịp cất lời đã hóa thành tro bụi.
Cùng lúc đó, Hoắc Ngôn cũng không chịu chậm trễ. Hắn sử dụng Trấn Ma Kình, thi triển chiêu "Trấn Ma Sát Pháp", tạo ra một trận động đất ngầm, khiến mặt đất dưới chân rung chuyển và nứt toác, hút âm khí xuống lòng đất rồi nghiền nát nó. Cơn sóng ngầm ầm ầm trỗi dậy cuốn theo hàng loạt quỷ nô, khiến chúng biến mất không để lại dấu vết.
Tuy nhiên, Ly Gia không dễ dàng chịu thua. Các trưởng lão còn lại nhanh chóng hợp lực, sử dụng chiêu "Thủy Âm Kết Giới", tạo ra một bức tường nước đen đầy âm khí bao bọc toàn bộ khu vực. Hàng trăm quỷ nô khác từ khắp nơi lao tới, vây quanh Thanh Bạch và Hoắc Ngôn.
"Chắc lần này phải nghiêm túc hơn rồi đấy, Thanh Bạch," Hoắc Ngôn cười nhạt nhưng ánh mắt sắc bén không hề che giấu sự cảnh giác.
Thanh Bạch nhếch môi, ánh mắt kiên định. Với một động tác dứt khoát, ông nâng tay lên cao, triệu hồi thêm sức mạnh Thánh Hồn Lực, tung ra chiêu "Thánh Quang Hủy Diệt". Ánh sáng bùng nổ, phá tan lớp kết giới nước đen và thiêu rụi tất cả quỷ nô đang lao tới. Cột sáng thánh khiết mạnh mẽ này không chỉ tiêu diệt kẻ thù mà còn làm tan biến toàn bộ âm khí bao trùm.
Hoắc Ngôn đối diện với một đội quân quỷ nô khác đang ồ ạt tấn công, nhưng hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh. Hắn nắm chặt tay, tập trung Trấn Ma Kình, rồi với một cú đấm trời giáng, hắn thi triển "Trấn Ma Phá Diệt", tạo ra một cơn bão kình lực cuồng loạn, xé tan mọi quỷ nô xung quanh và nghiền nát âm khí.
Những trưởng lão quỷ nô cuối cùng, trong tuyệt vọng, dồn toàn bộ sức mạnh để thi triển chiêu "Thủy Ma Bạo Phát", tạo ra một làn sóng nước đen khổng lồ đẩy lùi sức mạnh của Thanh Bạch và Hoắc Ngôn. Nhưng hai người không chút nao núng. Thanh Bạch và Hoắc Ngôn đồng loạt hợp lực: Thanh Bạch tung ra chiêu "Thánh Quang Thiên Phạt", một đòn thánh quang rực sáng bao trùm toàn bộ khu vực, trong khi Hoắc Ngôn thi triển "Trấn Ma Lôi Quyền", giáng xuống mặt đất, tạo ra những tia sấm sét phá hủy tất cả những gì còn sót lại.
Trận chiến kết thúc chỉ trong khoảnh khắc. Mọi quỷ nô của Ly Gia bị tiêu diệt, âm khí cũng hoàn toàn bị thanh tẩy. Nhưng cả Thanh Bạch và Hoắc Ngôn đều cảm nhận được sự bất an trong lòng. Dù đã thanh trừng mọi tà khí, vẫn còn điều gì đó chưa thể giải thích được, như thể bóng ma của cuộc chiến này vẫn còn lẩn khuất đâu đây.
"Cảm giác như có kẻ đứng sau điều khiển tất cả," Hoắc Ngôn nhận định, phá tan sự yên lặng.
"Có lẽ vậy... chúng ta vẫn chưa thấy hết đâu," Thanh Bạch gật đầu, ánh mắt ánh lên sự cảnh giác.
Giữa không gian lạnh lẽo, cả hai tiếp tục bước đi, theo dấu vết của âm mưu sâu xa hơn.
Sau khi tiêu diệt toàn bộ quỷ nô trong đại điện của Ly Gia, Thanh Bạch cẩn thận lấy ra Sinh Tử La Bàn, một bảo vật thánh tộc có khả năng dò tìm sự sống và cái chết, đặc biệt nhạy bén với tà khí và âm hồn. Ánh sáng nhàn nhạt từ la bàn tỏa ra, vạch rõ những nguồn tà ác vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong Ly Gia, chưa bị tiêu diệt.
"Sinh Tử La Bàn chỉ dẫn rõ ràng, vẫn còn những kẻ chưa bị trừng phạt," Thanh Bạch nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Hoắc Ngôn đứng bên cạnh, nhìn những điểm nhỏ li ti sáng lên trên bề mặt của la bàn. Hắn khẽ nhếch mép, đôi mắt tràn đầy sự quyết tâm: “Có vẻ là vài tên quỷ còn lại muốn lẩn trốn... nhưng đừng lo, bạn già, chúng sẽ không thoát đâu.”
Cả hai nhanh chóng theo hướng dẫn của la bàn, không nói thêm lời nào. Họ di chuyển nhanh như gió, xuyên qua từng góc khuất, từng hành lang lạnh lẽo của Ly Gia. Mỗi khi la bàn chỉ về một hướng, Hoắc Ngôn lập tức dùng Trấn Ma Kình để phá nát bức tường, hoặc mở đường đến hang ổ của những con quỷ còn sót lại.
Tại một góc tối trong tòa nhà, ba con quỷ đang ẩn nấp, âm khí bốc lên ngùn ngụt, định dùng màn đêm để che giấu thân phận. Tuy nhiên, trước sự tỏa sáng của Thánh Hồn Lực từ Thanh Bạch, chúng lập tức lộ diện. Một cột sáng từ "Thánh Quang Phán Quyết" lập tức giáng xuống, biến ba con quỷ thành tro trong chớp mắt.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Dưới sự chỉ dẫn của Sinh Tử La Bàn, hai người liên tục di chuyển qua từng ngõ ngách, từng gian phòng bí ẩn trong Ly Gia. Bất cứ nơi nào có tà khí, Thanh Bạch và Hoắc Ngôn lập tức tấn công mà không chần chừ.
Tại tầng hầm của Ly Gia, hai con quỷ lớn hơn đang chuẩn bị thực hiện một nghi thức hắc ám, âm khí cuồn cuộn tỏa ra, vây quanh những bộ xương của những tộc nhân đã bị biến thành quỷ. Chúng hi vọng có thể phục sinh thêm quỷ nô, tạo nên một quân đoàn mới, nhưng trước khi kịp thực hiện, Hoắc Ngôn đã tung ra chiêu "Trấn Ma Thiên Kình", đấm xuống mặt đất, khiến cả khu vực nổ tung. Hai con quỷ bị đánh bay vào tường, chưa kịp phản ứng đã bị "Thánh Quang Tịnh Hóa" của Thanh Bạch thiêu rụi hoàn toàn.
Cuối cùng, Sinh Tử La Bàn chỉ về một căn phòng kín đáo nhất, nơi âm khí đậm đặc nhất. Bên trong là con quỷ cuối cùng, trưởng lão mạnh nhất của Ly Gia đã hoàn toàn bị hóa quỷ, mang trong mình sức mạnh tà ác. Hắn rít lên từng tiếng ghê rợn, cố gắng triệu hồi âm binh và tạo ra lớp kết giới bảo vệ.
"Tên này khá mạnh," Hoắc Ngôn nhận xét, vẫn với giọng điệu đùa cợt thường thấy.
"Nhưng không đủ mạnh để cản đường chúng ta," Thanh Bạch đáp lại, ánh mắt lạnh lẽo nhưng tự tin.
Cả hai đồng loạt tấn công. Thanh Bạch dùng "Thánh Quang Hủy Diệt", tạo nên một cơn bão thánh quang bao trùm toàn bộ căn phòng, phá vỡ lớp kết giới. Trong khi đó, Hoắc Ngôn tung "Trấn Ma Lôi Quyền", giáng xuống những tia sét từ bầu trời đêm, đốt cháy con quỷ từ trong ra ngoài.
Trận chiến kết thúc, âm khí hoàn toàn bị thanh tẩy. Con quỷ cuối cùng của Ly Gia biến mất, để lại sự yên bình đầy tĩnh lặng. Sinh Tử La Bàn không còn chỉ về đâu nữa, báo hiệu nhiệm vụ thanh trừng đã hoàn thành.
Thanh Bạch và Hoắc Ngôn đứng giữa tàn tích của Ly Gia, nhìn quanh cảnh tượng điêu tàn và đổ nát, nhưng trong lòng họ vẫn còn băn khoăn.
"Vậy là xong..." Hoắc Ngôn nhìn quanh rồi nheo mắt. “Nhưng liệu đây có phải là tất cả? Hay vẫn còn thứ gì đó đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát?”
"Có lẽ chúng ta chỉ mới chạm vào bề mặt của âm mưu này," Thanh Bạch trả lời. “Hãy quay lại và tìm hiểu sâu hơn... thứ đứng sau tất cả có lẽ còn đáng sợ hơn những gì chúng ta nghĩ.”
Khi quỷ trong Ly Gia đã hoàn toàn bị tiêu diệt, Thanh Bạch và Hoắc Ngôn đứng giữa không gian yên tĩnh, tưởng như mọi thứ đã chấm dứt. Nhưng đúng lúc đó, từ phía bầu trời, những luồng âm khí mạnh mẽ bất ngờ tụ lại, cuộn xoáy trên không trung, rồi hình thành ba hàng chữ ma quái phát ra ánh sáng âm u:
Hương Thành - Thú Triều
Ly Thành - Âm Xào
Cốt Thành - Minh Đế
Ánh sáng từ những chữ này phát ra mang theo cảm giác đáng sợ, lạnh lẽo và đầy âm mưu. Cả Thanh Bạch và Hoắc Ngôn cùng nhìn lên, ánh mắt sắc bén, nhưng mỗi người đều phản ứng khác nhau trước thông điệp ghê rợn này.
Thanh Bạch, người luôn điềm tĩnh và nghiêm túc, nhìn ba hàng chữ với vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh trầm ngâm, không nói lời nào, nhưng tâm trí đang lướt qua từng giả thuyết. Đôi mắt anh sắc như lưỡi dao, ánh lên sự lo lắng không thể che giấu.
"Ba địa danh, ba sự kiện… rõ ràng đây không phải là ngẫu nhiên. Một dương mưu…" Thanh Bạch nói, giọng trầm và căng thẳng. “Bọn chúng không chỉ nhắm vào Ly Gia. Đây là một âm mưu lớn hơn, trải rộng cả khu vực này.”
Hoắc Ngôn, vẫn giữ vẻ cợt nhả như thường ngày, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ, nụ cười trên môi hắn tắt dần. Hắn nhìn lên bầu trời với ánh mắt tò mò pha chút thách thức. Khác với sự nghiêm túc của Thanh Bạch, Hoắc Ngôn luôn thích đùa giỡn, ngay cả trong tình huống nguy hiểm. Hắn nhún vai, cười nhẹ: “Thú vị đấy, có vẻ như có kẻ nào đó muốn dẫn chúng ta vào cuộc chơi lớn hơn. Hương Thành, Ly Thành, Cốt Thành… Nhắc đến cả Minh Đế cơ à? Vậy mà cứ nghĩ Ly Gia là trung tâm rồi.”
Hoắc Ngôn bước lên phía trước, ngẩng đầu nhìn kỹ từng dòng chữ, rồi quay sang Thanh Bạch với nụ cười tinh quái: “Này, cậu nghĩ xem, chúng có ý định chơi trò gì đây? Muốn lùa chúng ta đến từng nơi sao? Nhưng sao không nhắc đến ta nữa nhỉ, thật là thiếu sót!”
Thanh Bạch nghiêm mặt, đáp lời: “Không chỉ là trò chơi, chúng biết rõ về các sự kiện sắp tới. Đây là kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Hoắc Ngôn nhếch môi, tay đặt lên cằm, giọng pha chút đùa cợt: “Thế thì cứ theo ván cờ của chúng mà đi thôi, để xem ai là người thắng cuối cùng. Chỉ là không biết... chúng đã tính hết mọi nước cờ chưa, hay đang tự đặt bẫy cho mình?”
Cả hai người đều hiểu rõ rằng ba dòng chữ này không đơn thuần là một cảnh báo, mà là một dương mưu — một kế hoạch được phơi bày ra rõ ràng, nhưng lại không thể làm ngơ. Chúng giống như những điểm chỉ dẫn để đẩy họ vào những cuộc chiến khốc liệt hơn, nhưng từ bỏ không phải là một lựa chọn.
Thanh Bạch lẩm bẩm: “Hương Thành - Thú Triều, nghĩa là thú triều sắp kéo đến tấn công nơi đó? Và Âm Xào ở Ly Thành… một tổ âm hồn? Còn Cốt Thành liên quan gì đến Minh Đế? Rõ ràng có một sự liên kết ở đây…”
Hoắc Ngôn gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không quên thêm thắt một chút giọng đùa: "Có thể chúng muốn dẫn dắt chúng ta đến từng nơi, từng trận chiến một. Hoặc… có thể chúng đang chuẩn bị một màn trình diễn hoành tráng để đón tiếp chúng ta. Và tớ thì luôn sẵn sàng cho bất kỳ vở kịch nào." Hắn nhếch miệng cười: “Vấn đề là, ta có nên đến từng chỗ ngay lập tức hay không?”
Thanh Bạch không trả lời ngay, đôi mắt anh đầy suy tư, như đang cân nhắc từng khả năng. Cuối cùng, anh nói: “Chúng muốn ta di chuyển theo ý đồ của chúng. Nhưng ta sẽ không để bản thân bị dẫn dắt quá dễ dàng. Trước hết phải tìm hiểu thêm về cả ba nơi này, đặc biệt là Thú Triều và Minh Đế. Đây không phải những cái tên ngẫu nhiên.”
Hoắc Ngôn vỗ vai Thanh Bạch, giọng nhẹ nhàng: “Ừ, có lý. Nhưng đừng suy nghĩ quá nhiều, bạn già. Chúng ta rồi sẽ biết ngay thôi, kiểu gì cũng phải gặp nhau tại các địa điểm đó, dù chúng có cố giấu gì đi nữa.”
Ánh mắt của Thanh Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào ba dòng chữ trên không trung, mỗi chữ dường như chứa đầy bí ẩn và đe dọa. “Hương Thành, Ly Thành, Cốt Thành… Nếu thật sự đó là điểm khởi đầu cho một kế hoạch lớn hơn, chúng ta sẽ phải chuẩn bị thật kỹ.”
Hoắc Ngôn cười nhẹ, nhưng trong mắt hắn lộ rõ sự tập trung. “Đúng vậy, chuẩn bị thôi… Dù thế nào thì cuộc chơi này cũng sẽ thú vị.”
Sau khi ánh sáng từ ba dòng chữ âm khí dần tan biến, Thanh Bạch không chần chừ thêm nữa. Anh nhanh chóng triệu hồi Thánh Thương từ không gian riêng của mình. Thánh Thương lấp lánh ánh sáng thần thánh, chiếu rọi khắp Ly Gia đang chìm trong tàn dư của trận chiến. Với một động tác dứt khoát, Thanh Bạch cắm mạnh Thánh Thương xuống nền đất ngay giữa trung tâm của Ly Gia.
Một cơn lốc ánh sáng thánh quang lan tỏa ra từ mũi thương, nhanh chóng bao trùm toàn bộ khu vực. Thánh lực mạnh mẽ từ cây thương phát ra như cơn gió quét sạch mọi tàn dư âm khí, cuốn đi những vệt đen ám ảnh còn sót lại trong không gian. Từng hạt âm khí bị hút vào Thánh Thương, tan biến hoàn toàn trong sự thanh tẩy của sức mạnh thiêng liêng.
Hoắc Ngôn khoanh tay đứng cạnh, mỉm cười đầy hài lòng khi nhìn cảnh tượng đó: “Lại thêm một màn trình diễn tuyệt vời của bạn già, thánh khí thật đúng là khó chịu mà!”
Khi âm khí cuối cùng bị xóa sạch, không gian quanh Ly Gia trở nên trong lành hơn. Từ chỗ trung tâm đại điện đầy âm khí lúc trước, giờ chỉ còn lại không gian tĩnh lặng. Thanh Bạch kiểm tra lại một lần nữa, gật đầu: “Đã ổn, nhưng vẫn cần đề phòng.”
Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt của Hoắc Ngôn bỗng tập trung vào một góc tối gần đó. Trong đống đổ nát của Ly Gia, có một bóng người đang nằm yên bất động. Hắn nhíu mày: “Này, nhìn xem! Có người còn sống sót!”
Cả hai lập tức tiến lại gần, và khi tới nơi, họ phát hiện ra một chàng trai trẻ đang nằm mê man, thân hình tàn tạ sau trận chiến khốc liệt. Dù đã hôn mê, nhưng gương mặt của anh vẫn còn chút hơi thở yếu ớt. Thanh Bạch quỳ xuống, kiểm tra nhịp thở và khí tức của người này. Một luồng cảm giác quen thuộc thoáng qua.
"Ly Kha!" Thanh Bạch khẽ thốt lên, nhận ra chàng trai trẻ trước mặt.
Hoắc Ngôn nhướng mày đầy bất ngờ, tiến tới gần hơn: “Ly Kha? Cậu ta là ai? Và sao cậu ta lại ở đây? Đáng ra, tất cả những ai bị ảnh hưởng bởi âm khí đều đã hóa thành quỷ… Sao cậu ta vẫn còn là người?”
Thanh Bạch cau mày, trầm ngâm: “Đúng là kỳ lạ. Cậu ta nằm giữa tâm điểm của âm khí mạnh mẽ như vậy, nhưng lại không bị hóa quỷ… Có gì đó không ổn ở đây.”
Hoắc Ngôn khoanh tay trước ngực, miệng khẽ nhếch lên: “Có khi nào cậu ta có bí mật gì mà chúng ta chưa biết không? Một người duy nhất sống sót giữa cả gia tộc biến thành quỷ, lại không bị ảnh hưởng chút nào…”
Thanh Bạch im lặng một lúc, sau đó cẩn thận đặt tay lên ngực của Ly Kha, truyền vào một chút thánh lực nhằm ổn định khí tức của anh. Sau một vài giây, hơi thở của Ly Kha dần đều trở lại, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn. Đôi mắt của Thanh Bạch ánh lên sự quyết tâm.
"Phải đưa cậu ta đi. Cậu ấy có thể biết điều gì đó về sự việc vừa xảy ra và lý do vì sao Ly Gia lại biến thành như vậy." Anh ngừng lại một chút, giọng chắc nịch: “Và quan trọng hơn, vì sao cậu ta không bị hóa thành quỷ.”
Hoắc Ngôn gật đầu, khoái chí đáp lại: “Ừ, xem ra lần này chúng ta sẽ có nhiều điều để hỏi đây. Thú vị rồi đấy.”
Không còn âm khí bao phủ, họ chuẩn bị đưa Ly Kha rời khỏi Ly Gia, bắt đầu cuộc điều tra sâu hơn về âm mưu đang diễn ra trong bóng tối.
Tại chủ thành Ly Thành, trong một gian phòng yên tĩnh và được bảo vệ nghiêm ngặt, Ly Kha từ từ tỉnh dậy sau cơn mê dài. Anh cảm thấy thân thể mình nặng nề, đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng khung cảnh quen thuộc của chủ thành khiến anh phần nào nhẹ nhõm.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Thanh Bạch và Hoắc Ngôn bước vào phòng, ánh mắt họ vẫn sắc sảo và cảnh giác. Thanh Bạch, luôn mang dáng vẻ nghiêm nghị nhưng trầm tĩnh, tiến lại gần giường, trong khi Hoắc Ngôn nhếch miệng, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt như thường lệ.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi." Hoắc Ngôn lên tiếng, đôi mắt tinh anh như muốn nhìn thấu tất cả. “Cậu đã nằm đó đủ lâu để chúng tôi phải dọn dẹp cả Ly Gia rồi.”
Ly Kha từ từ ngồi dậy, khó nhọc hít một hơi sâu. "Ly... Ly Gia..." Anh thì thào, gương mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự quyết tâm.
Thanh Bạch cắt ngang: “Chúng tôi đã tiêu diệt hết quỷ trong Ly Gia. Nhưng còn nhiều điều cần làm rõ, và cậu là người duy nhất có thể trả lời.”
Ly Kha nhìn họ, trong lòng vẫn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc sau cơn ác mộng vừa qua. Trước mắt anh là hai vị cường giả mà anh biết rõ danh tiếng. Họ không chỉ là những người bảo vệ Ly Thành, mà còn mang trách nhiệm nặng nề trên vai. Cả hai đều nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
Thanh Bạch hỏi, giọng đầy nghiêm nghị: “Chúng ta cần biết. Tại sao cả Ly Gia lại hóa thành quỷ? Và quan trọng hơn, tại sao chỉ có mình cậu không bị biến đổi? Điều này không phải ngẫu nhiên, đúng chứ?”
Ly Kha im lặng trong vài giây, mắt nhìn xuống. Anh biết không thể trốn tránh, nhưng lòng anh nặng trĩu. Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu và cất giọng khàn khàn: “Tôi cũng không hoàn toàn biết chuyện gì đã xảy ra... Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều... đó là tất cả bắt đầu từ Ly Hận, đại tỷ của tôi.”
"Ly Hận?" Hoắc Ngôn nhíu mày, giọng ngạc nhiên. “Cô ta đã làm gì?”
Ly Kha nhìn lên, đôi mắt anh hiện lên sự phức tạp. “Chị ấy đã mất tích nhiều ngày trước... Nhưng rồi chị ấy quay trở lại. Khi chị ấy trở về, Ly Gia không còn như cũ nữa... Lúc đó, tôi đã cảm thấy có điều gì đó bất thường. Cả gia tộc đắm chìm trong một thứ âm khí lạ lùng. Chỉ trong vài ngày, tôi chứng kiến người thân, các trưởng lão, và thậm chí cả những tộc nhân bình thường của Ly Gia đều bắt đầu thay đổi.”
Thanh Bạch và Hoắc Ngôn lắng nghe, nhưng sự thắc mắc vẫn còn đó. Thanh Bạch tiếp tục truy vấn: “Nhưng còn cậu? Tại sao cậu không bị biến đổi như những người khác?”
Ly Kha nhắm mắt lại, như hồi tưởng lại những ký ức đau đớn. “Tôi đã nghi ngờ từ lúc đầu, và vì vậy tôi đã tự bảo vệ mình bằng một loại bảo vật gia truyền mà cha tôi để lại. Nó là một món đồ không mấy ai trong gia tộc biết đến, và tôi nghĩ đó là lý do tôi chưa bị biến thành quỷ.”
Thanh Bạch trao đổi ánh mắt với Hoắc Ngôn, rồi nói: “Vậy bảo vật đó ở đâu? Cậu có thể cho chúng tôi xem không?”
Ly Kha lắc đầu: "Tôi... tôi đã làm mất nó trong lúc chiến đấu với quỷ nô khi tìm cách rời khỏi Ly Gia." Anh cúi đầu, vẻ mặt đầy sự hối hận và đau lòng.
Hoắc Ngôn nhíu mày, gõ nhẹ tay lên thanh kiếm bên hông. “Vậy là không còn cách nào để xác nhận điều này. Nhưng chúng ta không thể bỏ qua giả thuyết rằng chính Ly Hận đã gây ra toàn bộ thảm kịch này.”
Thanh Bạch đứng thẳng lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía cửa sổ. “Điều này chỉ là khởi đầu. Nếu Ly Hận thực sự liên quan, và nếu sự việc không chỉ dừng lại ở Ly Gia, thì chúng ta phải nhanh chóng hành động.”
Ly Kha nhìn lên họ, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết: “Tôi sẽ giúp. Dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì, tôi cũng phải tìm ra sự thật về chị ấy... và cứu lấy những gì còn sót lại của gia tộc.”
Hoắc Ngôn mỉm cười nhẹ, dù nụ cười của anh vẫn mang chút hài hước thường trực. “Thật can đảm đấy. Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của cậu.”
Thanh Bạch quay lại, gật đầu với Ly Kha. “Chuẩn bị tinh thần đi. Sẽ không dễ dàng đâu.”
Ly Kha cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi nhìn lên Thanh Bạch và Hoắc Ngôn, quyết định chia sẻ những gì mình đã tìm hiểu về Ly Hận.
“Có một điều mà tôi chưa nói với các vị,” Ly Kha bắt đầu, giọng trầm thấp nhưng kiên định. “Tôi đã theo dõi chị ấy từ khi các trưởng lão có dấu hiệu kì lạ . Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ lúc đó.”
Hoắc Ngôn liếc nhìn Thanh Bạch, rồi nhìn lại Ly Kha với ánh mắt chăm chú. “Cụ thể là thay đổi thế nào?”
Ly Kha gật đầu, bắt đầu kể: “Chị ấy và các trưởng lão đã từng đến Huyết Khê.Tôi nghe lén được rằng họ đến đó để tạo ra một cơn mưa. Mưa trong những ngày này, từ khi chị ấy trở về, đều là do chị ấy và nhóm trưởng lão thực hiện. Nhưng mưa không phải là bình thường... Tôi đã cảm nhận thấy một loại âm khí lạ trong từng giọt nước.”
Thanh Bạch nhíu mày, đôi mắt lóe lên một tia cảnh giác. "Mưa âm khí? Ly gia là lựa chọn hoàn hảo
Ly Kha tiếp tục, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng. “Còn có một chuyện khác. Saukhi Ly Hận trở về, chị ấy từng tiếp xúc với một số thế lực từng xâm nhập vào Mê Huyễn Cốc để tiêu diệt Lang tộc. Họ là những kẻ có mối liên hệ sâu xa với những âm mưu lớn hơn mà tôi chưa thể tìm hiểu kỹ. Nhưng từ lúc chị ấy quay lại, tôi thấy chị ấy không còn là chính mình nữa.”
Hoắc Ngôn chau mày, sự hài hước thường trực trong anh giờ biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc. “Ý cậu là gì? Thay đổi như thế nào?”
Ly Kha nắm chặt tay, đôi mắt lộ rõ sự bất lực. “Chị ấy... không còn giống chị Ly Hận mà tôi từng biết. Lạnh lùng, xa cách, và quyền lực hơn. Chị ấy có thể điều khiển âm khí một cách tinh vi, như thể chị ấy không còn là con người nữa.”
Thanh Bạch đứng im lặng suy nghĩ. Ông không thể bỏ qua những thông tin Ly Kha cung cấp. “Vậy có thể chính Ly Hận đã tạo ra tình trạng hóa quỷ của Ly Gia, và cơn mưa âm khí chỉ là bước khởi đầu. Việc liên hệ với các thế lực bên ngoài cũng cho thấy âm mưu này có quy mô lớn hơn nhiều.”
Hoắc Ngôn gật đầu, giọng trầm xuống: “Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng, không chỉ ở Ly Thành mà còn cả Huyết Khê và Mê Huyễn Cốc. Ly Hận có thể đã trở thành công cụ của một thế lực tà ác nào đó.”
Ly Kha nhìn Thanh Bạch và Hoắc Ngôn, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt. “Tôi sợ rằng chị ấy đã không còn cứu vãn được nữa. Nhưng nếu có một cơ hội nào để ngăn chặn âm mưu này trước khi nó lan ra ngoài, tôi sẽ làm mọi cách để giúp các vị.”
Thanh Bạch gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn sắc bén. “Nếu những gì cậu nói là thật, chúng ta sẽ phải điều tra sâu hơn. Cơn mưa âm khí, mối liên hệ với Mê Huyễn Cốc, và cả thế lực đứng sau chị Ly Hận. Tất cả đều là những mắt xích quan trọng.”
Hoắc Ngôn nhún vai, đôi mắt thoáng hiện sự quyết tâm: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ không để âm mưu này thành công. Đúng không, Thanh Bạch?”
Thanh Bạch không nói, chỉ im lặng gật đầu. Trong ánh mắt ông hiện rõ quyết tâm và trách nhiệm đối với Ly Thành, cùng với ý thức rằng cuộc chiến sắp tới sẽ không dễ dàng.
“Bắt đầu từ Huyết Khê,” ông nói, mắt ánh lên vẻ thâm trầm. “Chúng ta cần làm rõ mọi thứ trước khi hành động tiếp theo.”
Trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, những giọt mưa nặng hạt rơi xuống Huyết Khê ,Âm khí trong không khí dày đặc hơn, như thể đang chuẩn bị cho một cơn bão lớn.
Thanh Bạch, Hoắc Ngôn, và Ly Kha đứng trên một đỉnh đồi cao, nhìn xuống Huyết Khê. Họ thấy 20 vị trưởng lão của Ly Gia đang ngồi thành vòng tròn, tay nâng cao, ánh mắt tập trung vào trung tâm. Một cơn mưa nặng hạt rơi xuống, hòa quyện với âm khí xung quanh, tạo ra một không gian đầy ma lực và huyền bí.
“Chúng ta không thể để họ tiếp tục,” Thanh Bạch nói, ánh mắt dõi theo những vị trưởng lão đang thực hiện nghi lễ. “Họ đang tạo ra cơn mưa này, và có thể điều khiển nó theo ý muốn.”
“Đúng vậy,” Hoắc Ngôn nói, trong giọng nói của hắn có chút hóm hỉnh nhưng ẩn chứa quyết tâm. “Nếu họ thành công, âm khí này sẽ lan tỏa khắp Ly Thành và có thể gây ra nhiều thiệt hại nghiêm trọng hơn.”
Ly Kha, gương mặt nghiêm trọng, lên tiếng: “Chúng ta cần phải hành động ngay. Nếu chậm trễ, không chỉ Ly Gia mà cả Ly Thành sẽ gặp nguy hiểm.”
Cả ba người lập tức hành động. Thanh Bạch giương cao Thánh thương, ánh sáng từ nó rực rỡ như một ngọn hải đăng trong cơn bão mưa. “Ta sẽ thu hút âm khí còn sót lại. Các ngươi chuẩn bị tấn công.”
Hoắc Ngôn và Ly Kha gật đầu, sẵn sàng cho cuộc chiến. Họ lao về phía vòng tròn, trong khi Thanh Bạch cắm Thánh thương xuống đất. Một cột ánh sáng bừng sáng, thu hút tất cả âm khí quanh đó, làm cho cơn mưa có vẻ dừng lại một chút, rồi sau đó lại đổ xuống mạnh mẽ hơn.
Khi họ đến gần vòng tròn, các trưởng lão bỗng mở mắt, hoảng hốt nhận ra sự hiện diện của đối thủ. “Ngăn họ lại!” một trong số họ gào lên, và họ lập tức bắt đầu thi triển phép thuật để bảo vệ mình.
“Chúng ta không có thời gian!” Hoắc Ngôn kêu lên, vừa ném một viên đạn ánh sáng vào giữa vòng tròn. Viên đạn nổ tung, tạo ra một vụ nổ chói mắt, làm cho các trưởng lão lùi lại.
Thanh Bạch, trong khi đó, kích hoạt Thánh Quang Kích Sát, một cột ánh sáng mạnh mẽ bắn về phía các trưởng lão, đốt cháy không khí xung quanh. “Đừng để họ thành công!” anh hét lên, cảm nhận được sức mạnh âm khí đang bị hút về phía Thanh Bạch.
Các trưởng lão, dù là người có sức mạnh, nhưng trước sức mạnh của ba người họ, dần dần bị áp đảo. Họ cố gắng tập trung năng lượng, nhưng không thể ngăn cản những cuộc tấn công mạnh mẽ từ phía Thanh Bạch, Hoắc Ngôn, và Ly Kha.
“Mưa này... chính là mưa âm khí!” một trưởng lão la lên, nhưng đã quá muộn. Ánh sáng từ các đòn tấn công của họ đã bắt đầu tan rã vòng bảo vệ của trưởng lão.
Và rồi, khi mọi thứ tưởng chừng như đã ngã ngũ, một cơn gió mạnh thổi qua, hòa lẫn với mưa và âm khí. Vòng tròn của các trưởng lão bị tan vỡ, và những người cuối cùng trong họ bị ánh sáng từ Thánh thương và các đòn tấn công tiêu diệt.
“Mưa đã dừng,” Hoắc Ngôn thở phào, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén. “Nhưng có điều gì đó không đúng...”
---
Thanh Bạch đứng bên bờ Huyết Khê, cẩn thận lấy một ít nước trong lòng bàn tay rồi đưa lên miệng uống thử. Ngay khi nước vừa chạm vào môi, anh lập tức nhíu mày. “Có điều gì không đúng,” anh nói, và rồi quay sang Hoắc Ngôn. “Trong nước này có độc.”
“Độc?” Hoắc Ngôn hỏi, nghi hoặc. “Loại độc nào?”
“Độc của Yểm Huyết Thử,” Thanh Bạch trả lời, ánh mắt anh lộ rõ sự lo lắng. “Nếu tôi không nhầm, chúng dùng Ly Gia để tạo mưa, và trong mưa có chứa độc này. Chúng ta phải hành động ngay lập tức! Nếu độc này lan ra, dịch bệnh sẽ tấn công người dân trong Ly Thành, và cái chết sẽ đến từ trời.”
“Nhưng chưa hết,” Hoắc Ngôn nhấn mạnh. “Chúng không chỉ muốn lây bệnh. Mưa sẽ ngăn chặn ánh sáng mặt trời, âm khí sẽ tích tụ, và từng bước Ly Thành sẽ biến thành Âm Xào.”
“Đúng vậy,” Thanh Bạch xác nhận, “chúng đang có âm mưu lớn.”
“Nhưng bạn phân tích có sai sót,” Hoắc Ngôn bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt anh trầm tư. “Độc của Yểm Huyết Thử chỉ cần Nhật Kim Thảo là có thể giải được. Nếu âm khí tích tụ đến mức làm Ly Thành biến thành Âm Xào thì phải mất ít nhất nửa năm.”
“Ý bạn là sao?” Thanh Bạch hỏi, không hiểu.
“Có lẽ Ly Hận sẽ không ngồi yên,” Hoắc Ngôn nói. “Cô ta sẽ tìm đến khu vực có Nhật Kim Thảo để phá hủy nó. Nếu cô ấy làm được điều đó, thì âm mưu của chúng ta sẽ hoàn toàn thất bại.”
Thanh Bạch lặng người, sự thật khiến anh cảm thấy nặng nề. “Phải ngăn cô ta lại,” anh nói, giọng quyết đoán. “Nếu chúng ta không kịp thời hành động, âm mưu của chúng sẽ thành công. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể để Ly Thành rơi vào tay bọn họ.”
Hoắc Ngôn gật đầu, mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Đúng. Chúng ta cần phải nhanh chóng lên kế hoạch. Nếu chúng ta chậm trễ, rất có thể sẽ dẫn đến sự diệt vong của cả thành phố.”
“Chúng ta sẽ không chỉ bảo vệ Ly Thành mà còn phải điều tra và tiêu diệt tàn dư của Ly Gia. Mỗi giây phút đều quý giá,” Thanh Bạch kết luận. “Chúng ta phải nhanh chóng thu thập thông tin và lập tức hành động.”
Hoắc Ngôn nhìn vào ánh sáng ảm đạm phía trên bầu trời, mưa vẫn chưa dứt. “Đừng quên, chúng ta còn có những đồng minh. Hãy liên lạc với Thánh Thành và Trấn Ma Điện. Họ cần biết về tình hình này ngay.”
Cả hai lập tức lên đường, không thể để âm mưu của kẻ thù có cơ hội thành hiện thực. Huyết Khê đang chảy trong lòng Ly Thành, và giờ đây, những gì họ làm sẽ quyết định số phận của hàng triệu người.