Tổ địa của Bất Tử tộc, nằm sừng sững giữa không gian vĩnh hằng của Vĩnh Sinh giới. Ánh sáng ban ngày chiếu rọi khắp nơi, không gian tĩnh lặng và yên bình như thường nhật, thế nhưng điều này nhanh chóng thay đổi khi Dạ Vũ xuất hiện.

Khi Dạ Vũ đặt chân xuống, bầu trời lập tức biến sắc, ban ngày dần dần bị thay thế bởi bóng đêm vô tận, bao phủ toàn bộ tổ địa Bất Tử tộc. Không gian lập tức trở nên ngột ngạt và đáng sợ. Bóng tối dày đặc từ niệm lực của Dạ Vũ bao trùm khắp nơi, ép lên mọi thứ như thể thiên địa đang bị kìm hãm bởi một bàn tay vô hình. Cả Vĩnh Sinh giới như bị giam cầm trong hắc ám tuyệt đối, ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua.

Bất Tử tộc, những kẻ tự cho mình là bất khả chiến bại, giờ đây cảm thấy như bị bóp nghẹt. Từng hơi thở của họ trở nên khó khăn. Không ai trong tộc biết Dạ Vũ là ai, nhưng áp lực từ hắn khiến họ nhận ra ngay lập tức rằng hắn không thuộc về nơi này, cũng như sự hiện diện của hắn có thể hủy diệt họ trong chớp mắt.

Ngay cả Dãn Nghiêm, vị Nhất Bộ Thiên Tôn duy nhất trong tộc, dù không bị trừng phạt, vẫn cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ niệm lực của Dạ Vũ. Mặc dù không bị ép nhập luân hồi như những kẻ khác, nhưng cảm giác của ông vẫn bị nặng nề như thể bị đè nén bởi hàng nghìn dãy núi, không thể tự do điều khiển bản nguyên như thường lệ. Niệm lực từ Dạ Vũ như những chiếc xích vô hình đang bám chặt vào cơ thể, làm ông không thể thở bình thường, khiến từng tế bào trong cơ thể căng cứng lại.

Trước khi bất cứ ai có thể phản ứng, hai kẻ vi phạm – kẻ đã thôi diễn về Hắc Ám Giới và người đã giao dịch với hắn để tìm kiếm kim loại luyện binh khí – bị niệm lực của Dạ Vũ giam cầm. Hắc ám bao trùm lấy cả hai, khóa chặt họ vào trong một vùng không gian vô tận. Không một tiếng hét, không một lời cầu cứu, cả hai lập tức bị cuốn vào màn đêm của Hắc Địa, bị giam cầm mãi mãi.

Từng thành viên của Bất Tử tộc, ngoại trừ Dãn Nghiêm, đều cảm nhận được niệm lực của Dạ Vũ kéo họ xuống, buộc họ nhập luân hồi. Thế nhưng, khác với sự sợ hãi thường thấy, họ nhận ra rằng mình không hề mất đi ký ức khi bước vào luân hồi – như thể đây là cơ duyên mà vận mệnh đã sắp đặt. Những ký ức và kinh nghiệm trước đây của họ không hề bị lãng quên, điều này mở ra một tương lai đầy tiềm năng, nơi họ có thể trùng tu và đạt được cảnh giới cao hơn nữa.

Dạ Lang, lo lắng đến tột độ, xuất hiện ngay sau đó, mang theo tin tức về Dạ Vấn Thiên. Mặc dù khuôn mặt anh thoáng lộ vẻ căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng niềm hy vọng. Anh bẩm báo với Dạ Vũ rằng Dạ Vấn Thiên đã nhập luân hồi, và thông tin này làm Dạ Vũ lặng người. Dạ Vũ, tuy là kẻ nghiêm khắc và tuân thủ quy tắc, cũng không thể giấu đi sự lo lắng về tương lai của cháu họ mình.

Dù lòng đầy lo lắng, Dạ Vũ vẫn không thể phá bỏ quy tắc của bản thân. Hắn truyền niệm lực quét qua hỗn độn giới, nhanh chóng cảm nhận được sự hiện diện của vô số thiên tài từ khắp nơi trong vũ trụ. Ánh mắt hắn sắc lạnh khi phát hiện những nhân tài kiệt xuất:

Linh Ẩn từ Nhân tộc, mang trong mình đôi song ấn trời sinh hiếm có.

Hồng Ánh Diệu, sở hữu Ngân Kính Thể, một thể chất kỳ lạ có thể phản chiếu và hấp thụ lực công kích.

Hồng Mệnh Hạo, với Chiến Thần Hồn Thể, mang sinh mệnh lực vô song, khó có thể bị hủy diệt.

Thanh Thiên Kỳ từ Thánh tộc, nắm giữ Thương Thiên Thánh Thể và một hạt Thiên Chủng.

Long Huyết Vũ và Vô Tổ từ Yêu tộc, với Long Hồn Phản Tổ, cho phép họ hồi phục và vượt qua giới hạn tổ tiên của chính mình.

Linh Thanh Hương từ Linh tộc, với Linh Giác Thánh Phẩm, có thể vận dụng Nhất Niệm Tam Dụng – một loại kỹ năng vô cùng hiếm có.

 

Suy nghĩ nhanh như chớp, Dạ Vũ liền truyền đi niệm lực cho những kẻ đứng đầu các tộc khác: Ma Tổ, Thánh Tổ, Yêu Tổ, Hồng Trần Thiên Tôn, Kiếm Thiên Tôn cùng hai vị Bán Thần. Những lời của hắn vang vọng trong đầu họ, sắc bén và dứt khoát:

“Trong 20 năm tới, hãy cho thiên tài của các ngươi hạ giới, trải nghiệm sinh tử. 100 năm sau, tại Đại Hội Thiên Kiêu ở Tam Thập Tam Thiên, ai lọt vào top 10, ta sẽ giúp tộc đó có người đột phá thất bộ.”

Lời nói của Dạ Vũ như khắc sâu vào tâm trí của mỗi người. Ma Tổ không hề tỏ ra nao núng trước lời đề nghị của Dạ Vũ. Dù quyết định của hắn được đưa ra trong im lặng, nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả – một tính toán thận trọng, tỉ mỉ như thể hắn đã lên kế hoạch cho mọi kết quả. Thánh Tổ khẽ nhíu mày, nhưng không phản bác, tâm ý của hắn là bảo vệ những thiên tài của tộc mình, và nếu cơ hội này có thể giúp họ mạnh lên, hắn sẵn sàng chấp nhận.

Hồng Trần Thiên Tôn cười khẩy, ánh mắt bùng lên như ngọn lửa chiến ý. Đối với hắn, điều này chẳng khác gì một cơ hội để chứng minh rằng tộc hắn là mạnh nhất. Hắn đã luôn tìm kiếm những cuộc chiến, và đây là cơ hội để hắn thể hiện sức mạnh tột đỉnh của mình. Kiếm Thiên Tôn không nói gì, chỉ khẽ vuốt thanh kiếm trong tay. Nhưng trong lòng hắn, niềm kiêu hãnh về kiếm đạo của mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play