Xuyên Sách Tự Cứu Lấy Nhân Vật Pháo Hôi!
Xuyên Sách Tự Cứu Lấy Nhân Vật Pháo Hôi!
Đang ra 1 tháng
1 chương
30 14
12345
Ánh Ngọc • Đang ra

Thẩm Nhã Viên(thụ) xuyên không đến × Khương Dạ Trạch(công) trọng sinh trở lại quá khứ

Tác giả: Tử Mộc Âm 

Văn Án:

Trong bãi tha ma, máu nhuốm chảy thành dònh sông , không gian màu tối, ánh trăng sáng , tròn nhưng lại ở những nơi tối tắm rọi xuống những xác chết nằm dài trộn lẫn mấy con giòi nhi nhút bên xác chết để hai ba ngày đang phân hủy vậy, những con quạ bay khắp trời, cảnh tượng rùng rợn ở nơi hoang vắng này..

Lại có một người nam nhân mặc bạch y , lại đứng sững bên hàng nghì xác chết , ngẩng lên nhìn vầng trăng sắng, những ấnh sáng chiếu vào mặt, làn da trắng , mũi cao , tóc đen nhánh tạo ra một nam nhân lạnh lùng ở đằng sau , mắt phượng đôi nhãn màu xanh của biển sáng rực trong màn đêm tối, mắt nhìn bãi tha ma rồi chỉ tay lên trời hét lớn:

“Cái..cái duma nhà nó, thằng nào cho tao xuyên vào đây , ra đây nói chuyện coi?”

“Đã xuyên thì xuyên thì xuyên cho chót đi chứ, đã vậy còn không có hệ thống hướng dẫn thì cũng thôi đi tạm được nhưng mà  còn xuyên vào nhân vật THẨM NHÃ VIÊN thì không được rồi đấy”

“Cái đệch chắc chết lần nữa quá” 

Vài tiếng cuộc đời trước…

Thẩm Nhã Viên là nhân vật pháo hôi, có gương mặt ngũ sắc đẹp như biển cả nhưng ẩn chứ có đen tối và ghê tởm , là nhân vật hại 'Thụ Chính ' trong nguyên tác gần mất mạng bị Công Chính trả thù chưa xong đâu là người nam nhân lệch lạc tư quan , biến thái và ghê tởm với những chiêu trò bẩn thỉu, là người bày mưu tạo phản gia đình, lập kế hoạch hại dân, buôn bán trái phép những đứa trẻ , tham lam lợi nhuận, xinh đẹp nhưng biến thái.Cái đáng cần nói là " Thiếu gia nhà giàu" xong tất cả bị Công chính trả thù , tuy không hại về thể xác nhưng hạ độc chết nhưng bại bị đuổi ra khổi kinh thành đó, sau này còn bị lừa , người kinh thành chặt nhân vật này thành tứ chi cơ, và cậu thật sự là đang ở bãi tha ma  

Lệ Viên đang đọc tiểu thuyến thì vừa chữi vừa đánh giá tiểu thuyết một sao , cái đựu nhân vật pháo hôi phản diện mà còn là thiếu gia nhà giàu xinh đẹp kiều diễm , ngũ sắc vẹn toàn , thông minh có ,vậy mà là kẻ biến thái chuyên làm việc ác, lăng nhăng, thay bạn đêm như thay áo, là khách vip lầu xanh ,tác giả bị đần độn à? thà cho nhân vật này vác bụng bia , xấu quắc già nua vậy thì còn đỡ đi, xây dựng nhân vật tốn sắc thật, ngu dốt, thụ chính đào thơ yếu đuối dựa vào công trong khi bản thân cũng là nam nhân lại dựa hơi quá nhiều, Lệ Viên chữi và bình luận đánh giá một sao tác phẩm , đặc biệt là nhân vật Thẩm Nhã Viên, ai đời lại trùng tên'Viên' với biến thái chứ hả??

“Tôi mà xuyên đến truyện đó thì tôi đập tên khốn đó ,dám trùng tên tôi à?” 

Thẩm Viên mới ra trường đại học danh giá tương lai săn đón phía trước, Lệ Viên còn đang suy nghĩ làm giám đốc hay quản lý rồi sẽ quen người hợp gu là đàn ông vững chắc rồi cưới sống hết cuộc đời luôn, đang ôm mộng thì ngày hôm sau chẳng biết ma xui quỷ khiến gì , cô chú ở quê thúc gịuc về ăn Tết , ngồi trên xe buýt cậu đọc phần kết câu chuyện hôm qua, bất ngờ một xe tải lao đến xe buýt cú va chạm tốc độ nhanh tạo ra cháy nổ ở đó luôn, những người trên xe buýt đó chết hết, Lệ Viên đau nhói cơn đau đầu mùi hôi của chuột chết xông thẳng vào mũi..

“Haizz, biết thế không về ăn Tết” 

Có ai ngờ lại xuyên đến đây đâu?, rồi hệ thống như trong truyện đâu?, đuma , kích thích mình đấy à?, bản thân ở đây chắc là xong xuôi hết kịch bản rồi nhỉ, cậu xuyên qua đây chắc là muốn làm gì thì làm ..bản thân sau này phải tự cứu mẹ nó hết đời rồi

“Còn một phần nữa là sau này bị dụ về Kinh Thành rồi bị âm mưu chết thê thảm, chặt hết tứ chi treo trên lên nha môn làm gương, những con người này phải chết như vậy, gia đình thì suýt bị tri di tam tộc , may mắn là nhân vật này không phải con ruột, con ruột là thụ chính cơ, rồi tùng phèo hết lên”

 …

Thẩm Nhã Viên vẽ tranh bán tranh cũng thu được kha khá lượng vàng, cầm túi tiền đi dạo phố, đang mặc bạch y trắng đội mũ che mặt dài, đi mua một ít màn thầu ăn thì thấy cảnh tượng khiến Thẩm Nhã Viên tức tối nhặt cây củi khô bên đường lặng lẽ chạy tới đập thẳng vào đầu đứng gần đó chân đá phăng tên đầu đàn , rồi đánh vào đầu mấy tên khác..

“Nè mấy nhóc, ta tham gia với nhá?, mà đánh ai vậy nhỉ?”

"À ra là ăn hiếp bạn nhỏ này hả, vậy thì cho ta xin lỗi mấy nhóc nhé, vì ta đây đã không đánh mạnh" Thẩm Nhã Viên đánh mấy bọn tụm năm tụm bảy ăn hiếp một đứa đang đứng run rẫy nhưng vẫn cố kiên cường, này thì ăn hiếp người khác à , ông đây dạy cho mấy đứa biết thế nào là ăn hiếp nhé ?

“???” Đứa nhóc kia mặt bối rối và ngạc nhiên, nhìn từ dưới lên đúng là rách quần rách áo , những vết lỗ chỗ rách da thâm tím , sưng tấy lên , Thẩm Nhã Viên lo lắng , mùa này là mùa đông mà? Ăn mặc như vậy hai ba ngày nữa là chết cóng luôn chứ  “Nhóc lại đây, mấy tên tạm chủng thôi ý mà haha”

“?”

“..!…”

Dương Thạch ở kiếp trước là một tên ác bá , điên cuồng chiếm giết người, có mái tóc vàng nhẹ nhưng lại nhuốm máu cả nghìn người, dưới trướng tay Dương Thạch có 10 tên sát thủ mạnh mẽ là đệ tử của Dương Thạch, là một trong những tướng quân đánh đuổi kẻ địch điên cuồng nhất..

Nhưng lại có điểm yếu là hay nhức đầu, mỗi lần nhức đầu độ chém giết tăng lên, nên ai cũng sợ tới gần, Dương Thạch trả quan tâm, tới nơi đây có vết tích của Thẩm Nhã Viên, đầu treo trên nha môn cũng cũ rồi lòng dân nơi đây căm phẩn tên đó, mà nghe nói là bị đuổi khỏi thành gạch tên rời gia phả lâu lắm rồi mà ,lòng hận vẫn dâng trào nhỉ? …

Dương Thạch bị mấy tên khốn nào đó hại mà một chút lơ đáng bị đâm chết,đó là Tạ Vũ Lâm, là đối thủ cạnh tranh, không ngờ chết lại là tên chết tiể đó giết chết.Đến cuối cùng trong cuộc đời tự cứu bản thân thoát khỏi cảnh nghèo đói lại vì hai chỉ ‘ghen tị’ mà giết không thương tiếc

Mở mắt ra thì thấy cái lạnh, Dương Thach nhíu mày mở mắt lại thấy bàn tay nhỏ bé gầy guộc , đầy vết thương, Dương Thạch chưa hiểu chuyện gì thì mấy tên cao to ném đá vào đầu chảy máu đầu, Dương Thạch nhăn mày , đứng dậy bám vào tường trừng mắt về phía mấy tên đó, biết bản thân quay về quá khứ , Dương Thạch định ra tayy thì có người mặc bạch ý đạp đầu tên ném đá lăn ra đất

Dương Thạch nhìn tên bach y đó có chút quen mắt đó không phải là tên Thẩm Nhã Viên sao, sao lại ở đây? 

Cứu ta đẻ ta thương xót à? Sau này thì ngươi cũng chết, bây giờ chưa sao? Nhưng kiếp trước ta chưa gặp hắn ở đây, sao bây giờ hắn lại ở đây? 

Thẩm Nhã Viên cứu xong đứa bé này Thẩm Nhã Viên không thấy ba mẹ hay người thân gì đến đón cả, hỏi thì mới biết là mất hết rồi, ngay cả khi sinh ra cũng không biết phải lăn lộn đầu đường xó chợ sống , Thẩm Nhã Viên nhớ đứa bé này có trong truyện không thì không có nên Thẩm Dã Viên nhận nuôi nhóc đó rồi đặt tên nhóc đó là 'Khương Dạ Trạch' mà hình như có vẻ như không thích à? Không thích thì kệ cứ im lìm lườm người ta hoài ..

“Ta rất thích cái tên này, nên là nhóc sẽ có tên là Khương Dạ Thạch nhé?”

Thẩm Nhã Viên có kiến thức hiện đại và bây giờ xuyên đến đây làm sư phụ luôn, mà hình như lúc đầu đứa trẻ đó khinh bỉ, ghét bỏ thậm chí còn vạch ranh giới cơ kìa , nói qua loa sư phụ cho có nhưng dần về sau nhóc đó nghiêm túc hẳn, gọi sư phụ ngọt sớt luôn

Mà không hiểu sao đứa nhỏ này chập chờn12 tuổi lại ăn nói như người lớn vậy, lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng khi ở dần lâu Thẩm Nhã Viên bị nhóc này bám chặt như đĩa, ngày nào cũng phải ôm thì mới chịu cơ..

Một ngày kia Thẩm Nhã Minh về nơi gọi là gia đình, ai ngờ sập bẫy của mọi người trong kinh thành, khiến Thẩm Nhã Minh thân đầy vết thương, mặt mũi bầm tím, suýt chết, Thẩm Nhã Minh thờ thẫn mà đi biệt xứ không về nơi nhóc đó, không về phủ …

5 Năm ..

“Ức...khụ...thả..thả ta ra tên nhóc chết ...ưc..hức..dừng..lại..khụ”

“Sự phụ vẫn còn coi ta là nhóc hửm?"

“Hực..thả..ra .., tên này, ăn gì mà lúc nhỏ gầy guộc mà ..bây giờ..hức..to xác vậy hả?”

“Ừ hửm, không phải là do sư phụ từng bỏ đi gần tới sáu năm lận đó, đệ tự rất lo a, ai ngờ gặp lại lại thành bạn đời của người khác?”

“Không lo sao mà được?”

“Cái..gì..tên khốn này bỏ ra...hực..dừng lại hức..ưm..ưm??”

Thẩm Nhã Viên bị hành đến thân xác tàn mòn đi, còn bị giam ngay cổ , dây xích hẳn là vòng cô và vòng chân cao cấp nặng tỏa ra mùi gì nhỉ? Tất nhiên là mùi giam cầm rồi .

“Biết thế đã mặc kệ rồi”

“Mặc kệ gì cơ?”

“Sư phụ?”

“Hèm ...hèm ..đâu có ta đang suy nghĩ lúc đó không nên đồng ý haha”

“Ồ?”

Thẩm Nhã Anh không bao giờ chịu khuất phục, bản thân phải tự cứu bản thân thoát khỏi khối dây bự này và đi biệt lần nữa, lúc đó không quay lại đây nữa!!

_Còn Tiếp_

Các số gần nhất
Danh sách chương