Khương Dạ Nguyệt

chương 4


1 tuần


Chương 4

Diệp Nguyên Khải dừng lại nghiêm túc nói :" hôm đó tôi quên mất số xe nên mới không trả lời cậu, tôi không cố ý"

Tôi quay lại nhìn cậu ta đứng trong bóng tối không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu ta, tôi gật đầu cười nói:" thì ra là vậy, tôi không giận cậu đâu, đi thôi xe sắp đến rồi"

Diệp Nguyên Khải tầm mấy giây sau mới bước đến bên cạnh tôi cùng tôi đi về trạm xe buýt. 

Sáng hôm sau tôi dậy hơn muộn so với ngày thường, thay đồ xong tôi liền chạy nhanh ra khỏi nhà bỏ lại tiếng nói của mẹ tôi phía sau. 

Lúc tôi chạy đến cũng là lúc xe buýt vừa tới, tôi ngồi xuống chiếc ghế còn sót lại trên xe mà bên cạnh là Diệp Nguyên Khải 

Tôi chống hông thở dồn dập nhìn cậu hỏi:" bạn học Diệp, tôi có thể ngồi ở đây không "

Diệp Nguyên Khải lấy cặp ra khỏi ghế lại nhìn sát vào bên trong, gật đầu nói:" có thể, cậu ngồi đi"

Tôi ngồi xuống nhìn cậu nói:" cảm ơn cậu"

Diệp Nguyên Khải " ừm" một tiếng rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. 

Khi đến lớp tôi thấy Lê Mạn đang cặm cụi chép bài tập, tôi ngồi xuống nhìn qua hỏi:" cậu tin bài của Vương Hạo sao"

Vương Hạo:" Nguyệt Nguyệt cậu có ý gì vậy hả, tôi dù thua điểm cậu nhưng cũng đứng trong top 10 có được không "

Tôi nhún vai nói:" nhưng cậu lại không giỏi môn Tiếng anh "

Lê Mạn :" thôi được rồi đừng cãi nhau nữa, Nguyệt Nguyệt sao nay cậu đi trễ vậy"

Tôi nằm dài trên bàn nhìn Lê Mạn nói:" tối qua ngủ hơi muộn, Mạn Mạn, cậu có gì ăn xong"

Lê Mạn :" cậu chưa ăn sao"

Vương Hạo :" còn phải hỏi sao,nhìn cái mặt ỉu xìu của cậu ấy là biết rồi"

Tôi:" chưa kịp ăn nữa, tớ đói sắp xỉu rồi,  hai cậu có gì ăn không "

Lê Mạn :" tớ hôm nay không có mua gì cả"

Vương Hạo :" cậu thừa biết mà"

Tôi ỉu xìu nằm trên bàn không nói chuyện nữa, tôi làm gì còn sức lực mà nói chuyện nữa chứ, phải để sức học mấy tiết cho đến khi tới giờ giải lao thôi. 

" cho cậu" 

Tôi nhìn thấy hộp sữa với cái bánh ngọt xuất hiện trên bàn, kích động ngóc đầu nhìn người tốt bụng.

Tôi thấy Diệp Nguyên Khải đứng cạnh bàn mình , rồi nhìn hộp sữa với bánh ngọt trên bàn hỏi:" cái này là của cậu sao?"

Diệp Nguyên Khải gật đầu :" đúng vậy, cậu ăn nhanh đi, sắp dô học rồi"

Tôi cười híp mắt gật đầu vui vẻ nói:" cảm ơn bạn học Diệp, cậu là tốt nhất"

Tôi vui vẻ ngồi ăn bánh ngọt vừa uống sữa , nạp xong năng lượng cũng vừa lúc vào học tiết đầu tiên. 

Tôi tập trung nghe giảng, đôi lúc sẽ trả lời câu hỏi của giáo viên đưa ra hoặc sẽ ghi chú vào trong sách những điểm cần chú ý. 

Cho đến khi tiếng chuông giải lao vang lên, tôi thu dọn tập sách lại rồi đứng dậy cùng Lê Mạn xuống căn tin. 

Tôi lấy đồ ăn xong lại cùng Lê Mạn đi kím bàn trống cho ba người, nhưng đã không thấy còn bàn trống nữa. 

Tôi:" sao hôm nay lại đông như vậy"

Lê Mạn:" Đó là Diệp Nguyên Khải phải không "

Tôi nhìn theo tầm mắt của Lê Mạn, thấy quả thật là Diệp Nguyên Khải mà vừa hay bàn cậu ta lại trống ba chỗ. 

Tôi hí hửng kéo Lê Mạn đi về phía cậu , đứng trước bàn nhìn cậu ta đang ăn, hơi ngại hỏi:" bạn học Diệp, tụi mình có thể ngồi cùng bàn với cậu không "

Diệp Nguyên Khải ngước mặt nhìn tôi với Lê Mạn gật đầu kéo mâm về phía trong:"các cậu ngồi đi"

Tôi đi lại ngồi bên cạnh Lê Mạn lại vừa hay đối diện cậu ta. 

Vương Hạo đi mua nước về lại thấy trong bàn có người mới, liền vui vẻ nói:" Diệp Nguyên Khải, cậu cũng ăn chung với bọn tớ sao"

Diệp Nguyên Khải chưa trả lời tôi đã lên tiếng trước :" đúng vậy, cậu có ý kiến gì sao hả"

 

Lê Mạn :"cậu ta dám có ý kiến sao "

Vương Hạo :" tớ chỉ ngạc nhiên thôi, đã lâu lắm rồi bàn mình mới ngồi đủ bốn người"

Tôi :" vậy còn được"

Sau khi ăn xong chúng tôi cùng nhau đi về lớp, tôi với Lê Mạn đi trước hai người Diệp Nguyên Khải với Vương Hạo. 

Lê Mạn ôm cánh tay tôi nhẹ giọng hỏi :" sao cậu nói cậu ta ghét cậu, hôm nay là thế nào"

Tôi hơi nhìn ra phía sau rồi nhìn lại Lê Mạn nói:" chỉ hiểu lầm thôi, không có gì hết"

Lê Mạn :" cậu có thấy mắt cậu ta giống một người không "

Tôi nghi hoặc nhìn Lê Mạn, nhanh tay kéo Lê Mạn đi cách hai người phía sau một khoảng rồi, nói:" cậu cũng thấy giống vậy sao"

Lê Mạn gật đầu :" đúng vậy, hôm nay tớ mới thấy được, lúc đầu hơi ngạc nhiên, cậu cũng nhìn thấy sao"

Tôi gật đầu :" ngay từ đầu khi gặp ở lớp tớ đã nhìn thấy rồi"

Lê Mạn thở dài nói:" cậu định làm gì?"

Tôi giản xảo nhìn Lê Mạn nói:" cậu nghĩ xem?"

Lê Mạn :" nhưng cậu ta rất lạnh lùng hơn người đó, cậu không sợ sao"

Tôi lắc đầu lại nhìn ra phía sau, nghiêm túc nói:" sao phải sợ cậu ta, đến khi nào anh ấy chịu quay lại bên tớ một lần nữa tớ sẽ buông tay cậu ta"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play