Thập Niên 70: Cô Gái Thanh Niên Tri Thức Đáng Yêu, Được Ông Chồng Thô Lỗ Cưng Sủng

Chương 1: Cô Trở Lại Rồi


1 tuần

trướctiếp

Editor: Snow Panda

_________________________

"Nóng, nóng quá đi."

Lâm Uyển Hề cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, cô đau đớn vặn vẹo cơ thể.

"Thanh niên tri thức Lâm, tỉnh lại, tỉnh lại đi."

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trong tai Lâm Uyển Hề.

Khâm Châu, chẳng lẽ cô mơ thấy Khâm Châu sao?

"Khâm Châu, em nhớ anh lắm, ôm em đi."

Những cảm xúc bị kìm nén trong nhiều năm đột nhiên bùng nổ, cô bất chấp tất cả, đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông. 

Mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi, khiến Lâm Uyển Hề lưu luyến không rời, sợ rằng nếu buông tay, người đàn ông trước mặt sẽ biến mất.

"Thanh niên tri thức Lâm, cô tỉnh táo lại đi."

Người đàn ông một tay ôm lấy người phụ nữ mềm mại như nước, tai đỏ lên, hoảng hốt lúng túng nắm lấy vai cô.

Chỉ là cô như con mãng xà quấn chặt lấy anh, khuôn mặt nóng bừng thỉnh thoảng cọ vào cổ anh.

Khi anh sắp khuất phục, thì sau đó tiếng té nước vang lên.

Chỉ thấy Lục Khâm Châu cắn răng cầm lấy xô nước bên cạnh, đổ lên người mình, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Lập tức, nước lạnh buốt bắn lên người Lâm Uyển Hề, kết hợp với cái lạnh của tháng Mười Một, cô lập tức tỉnh táo lại.

Lâm Uyển Hề đột nhiên mở to đôi mắt mơ màng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ đờ đẫn. 

Cuối cùng, để xác định xem điều này có phải là thật hay không, cô tò mò véo nhẹ vào mặt người đàn ông.

Thật, là thật, cô đã trở lại, trở lại năm 1979.

Cô trùng sinh vào thời điểm năm 79, khi Lâm Uyển Hề trở về quê làm thanh niên tri thức và bị Lâm Nhược Sơ bỏ thuốc, âm mưu đưa cô cho tên lưu manh trong làng là Trần Gia An. 

Nếu cô nhớ không lầm, âm mưu của Lâm Nhược Sơ đã không thành, chính Lục Khâm Châu đã cứu cô.

Thế nhưng, ở đời trước, Lâm Uyển Hề lại tin nhầm lời Lâm Nhược Sơ, nghĩ rằng tất cả chỉ là màn kịch do Lục Khâm Châu tự biên tự diễn để chiếm đoạt cô. 

Từ đó, cảm tình cô dành cho Lục Khâm Châu từ anh trai dần chuyển thành hận thù. 

Để trả thù Lục Khâm Châu cô kết hôn với kẻ thù không đội trời chung với anh Tống Quốc Siêu, không ngờ, cuối cùng cô lại tin nhầm kẻ xấu. 

Tống Quốc Siêu và Lâm Nhược Sơ đã sớm cấu kết với nhau, và tất cả những gì họ làm là muốn tài sản của cô.

 Chiếm đoạt tài sản khổng lồ mà cha mẹ cô để lại sau khi qua đời, khi sự việc bại lộ, họ còn cắt bỏ tử cung của cô.

Họ thậm chí còn coi cô như món hàng để bán ra nước ngoài, từ đó, cuộc sống của cô trở thành địa ngục, sống không bằng chết.

Cuối cùng, là Lục Khâm Châu đã tiêu tốn toàn bộ gia sản, vượt biển để chuộc cô về từ tay bọn buôn người, nhưng lúc đó đã quá muộn.

Cô không còn sống được bao lâu, nhưng Lục Khâm Châu vẫn không muốn từ bỏ, tiếp tục dùng toàn bộ tài sản để kéo dài mạng sống cho cô. 

Cũng là sau khi cô qua đời, Lục Khâm Châu đã mang theo đầu của tra nam tra nữ, rồi tự sát trước mộ cô. 

Đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô mới biết rõ, người mà cô yêu nhất là ai.

Hóa ra người đó chính là

Lục Khâm Châu, cô yêu anh, cô đã thề rằng nếu có thể sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ yêu anh hết lòng, đồng thời tự tay trừng phạt tra nam tiện nữ kia.

Khi phát hiện Lâm Uyển Hề cũng bị nước lạnh tạt trúng, Lục Khâm Châu giật mình, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua vẻ hoảng loạn, anh luống cuống muốn lau đi nước trên người cô.

"Thanh niên tri thức Lâm, xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là....." 

Không đợi Lục Khâm Châu nói hết câu, Lâm Uyển Hề đã áp đôi môi mềm mại của mình lên đôi môi khô khốc của anh. 

Ngay sau đó, những cọng rơm trong căn nhà tranh bay tứ tung, che phủ kín hai người.

Sau một hồi giắng co, trời vẫn chưa sáng hẳn, nửa bầu trời đã hiện lên màu xám trắng. 

Lâm Uyển Hề ôm chặt lấy Lục Khâm Châu, không chịu buông tay, cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc.

Đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vào những bắp thịt săn chắc trên cơ thể rắn rỏi của anh. Mặc dù Lục Khâm Châu thường xuyên phải chịu đói, nhưng dáng người của anh lại là cao lớn nhất trong làng Lục Ly, khi mới mười lăm tuổi, anh đã cao đến một mét bảy.

Bây giờ ở tuổi hai mươi anh đã cao một mét tám năm, làm việc đồng áng nhiều năm khiến anh có bờ vai rộng và vòng eo thon.  

Thân hình của anh thậm chí còn đẹp hơn cả những người mẫu trong sách, cộng thêm đôi chân dài, khắp người anh mang đậm khí chất của một người đàn ông mạnh mẽ.

Việc mất rồi lại có được khiến cô không muốn buông tay chút nào.

Nhưng không ngờ, Lục Khâm Châu lại áy náy bất an nhìn vào bờ vai trắng nõn của Lâm Uyển Hề, yết hầu anh khẽ động. 

Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, giơ hai tay lên, để mặc cho cô cuộn tròn trong lòng mình.

"Khâm Châu."

Tiếng gọi khàn khàn, đầy vẻ oán trách và yêu kiều của cô gái khiến Lục Khâm Châu bất giác cứng đờ người, ngón tay khẽ run lên, trong mắt anh sóng tình cuồn cuộn như biển khơi.

Cuối cùng, anh vẫn phải kìm nén lại ham muốn muốn ôm chặt lấy cô gái vào lòng.

"Thanh niên tri thức Lâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, nếu cô không chê..." Chúng ta sẽ kết hôn.

Những lời cuối cùng anh chưa thể thốt ra, không phải vì anh không muốn nói, mà vì anh không biết liệu có nên nói hay không.

"Không chê, em đồng ý."  

Giọng nói trầm ấm của cô vang lên, Lâm Uyển Hề không chần chừ mà nói ra những lời cô đã ấp ủ từ lâu. 

Chỉ là, khi Lục Khâm Châu nghe thấy lời cô nói, anh không hề kích động, mà ngược lại là ngẩn người ra, đôi mày anh thoáng hiện lên vẻ buồn bã mơ hồ.

Trong ký ức của anh, Lâm Uyển Hề vô cùng ghét anh, đến mức ngay cả khi họ đi cùng nhau, cô cũng chê bai mùi mồ hôi trên người anh. 

Thế mà bây giờ, không chỉ chủ động ôm anh mà còn đề nghị kết hôn với anh.

Lẽ nào cô chỉ đang bộc phát cảm xúc nhất thời? Hay là trong người cô vẫn còn ảnh hưởng bởi loại thuốc không tốt kia?

"Thanh niên tri thức Lâm, cô... cơ thể cô không thoải mái sao?"

Khoảnh khắc anh đưa tay lên, nghĩ đến việc cô không thích bị người khác chạm vào, đầu ngón tay cuộn lại anh rụt tay về. 

Mọi động tác nhỏ của anh đều lọt vào mắt Lâm Uyển Hề, cô lập tức nắm lấy tay anh, áp lòng bàn tay thô ráp của anh lên trán mình. 

"Em rất ổn, rất tỉnh táo, em cũng biết bản thân mình đang nói gì."

Hành động đột ngột này khiến Lục Khâm Châu vừa mừng vừa lo, anh ngồi thẳng lưng lên nhưng vẫn để cô nắm lấy tay mình.

Một lúc sau, Lục Khâm Châu bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh trở nên căng thẳng như đối diện với kẻ thù, trong sự bối rối, anh dịu dàng hỏi:

"Có phải cô đã chịu ấm ức ở nhà họ Lâm không?"

Hai người đã quen biết nhau nhiều năm, theo như anh hiểu về Lâm Uyển Hề, chỉ khi chịu đựng nỗi ấm ức rất lớn, cô mới như thế này. 

Có lẽ cô thật sự không hạnh phúc khi ở nhà họ Lâm, việc trở về thôn Lục Gia đã khiến cô chịu nhiều tổn thương? 

"Ở nhà họ Lâm có phải không vui không? Nếu vậy thì hay là cô chuyển đến chỗ ở của thanh niên tri thức đi, tôi sẽ lo liệu đồ đạc, cô cứ dọn vào ở là được."

"Không có mà." Lâm Uyển Hề lắc đầu phủ nhận ngay lập tức.

"Vậy là chuyện gì?" Lục Khâm Châu là người không mấy kiên nhẫn, nhưng chỉ khi nói chuyện với Lâm Uyển Hề, anh mới chậm rãi, từ tốn chờ đợi cô trả lời.

"Chúng ta bao giờ kết hôn?"

Lục Khâm Châu mang vẻ mặt nghi hoặc và bất an, điều đó khiến Lâm Uyển Hề bất chợt muốn trêu chọc anh. Cô cúi người tiến sát về phía anh, hơi thở của hai người quấn quýt, khiến trái tim Lục Khâm Châu đập chậm lại, đôi môi khẽ mấp máy nhưng không thể thốt ra lời nào.

"Tôi...tôi..." 

Lâm Uyển Hề chớp chớp đôi mắt sáng rực, yên lặng chờ đợi câu trả lời từ Lục Khâm Châu, gương mặt xinh đẹp của cô ẩn chứa một nụ cười nhẹ nhàng.  

Lục Khâm Châu căng thẳng mím chặt môi, cúi đầu e thẹn, tai đỏ ửng, những lời muốn nói lại bị anh nuốt xuống.

Anh cảm thấy mình chưa xứng với cô, anh cần kiếm được nhiều tiền hơn, có một công việc ổn định, để có thể cưới cô về một cách đường hoàng.

Thời gian như dừng lại, Lâm Uyển Hề bắt đầu mất kiên nhẫn, cô định mở lời tự mình ấn định ngày cưới. 

Vừa tính mở miệng nói, thì cô nghe thấy tiếng bước chân ồn ào từ xa vọng lại.

Không hiểu vì sao, sau khi trọng sinh, tai cô trở nên vô cùng nhạy bén, có thể nghe rõ tiếng động cách xa vài cây số.

"Có người đến."

Lục Khâm Châu vừa nghe thấy vậy, liền nhanh chóng đứng dậy, dùng rơm rạ che kín cho Lâm Uyển Hề, thì thầm dặn dò: 

"Tôi ra ngoài đánh lạc hướng, cô đừng lên tiếng, đợi trời sáng hẳn rồi hãy ra."

Không đơi Lâm Uyển Hề lên tiếng ngăn anh lại, thì tiếng nói của Lâm Nhược Sơ và Tống Quốc Siêu đã vang lên ngay gần đống rơm.

"Quốc Siêu, Tiểu Hề có khi nào gặp chuyện gì đáng sợ rồi không? Nghe nói nữ thanh niên tri thức ở thôn bên cũng mất tích cả đêm, đến hôm sau thì bị phát hiện trong đống rơm, quần áo xộc xệch. Cô ấy có phải cũng như vậy không?"

Lời này vừa dứt, đám dân làng đi cùng để tìm Lâm Uyển Hề liền có những biểu cảm khác nhau, người thì cười thầm chờ cô bị chế nhạo, người thì ôm tâm lý tò mò hóng hớt.

Giọng của Lâm Nhược Sơ vang lớn, tất cả lọt vào tai Lâm Uyển Hề. Đời trước, cô quá ngây thơ, dễ dàng tin vào lời nói dối của người phụ nữ này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lập tức trở nên u ám, ngón tay khẽ cuộn lại. Cô vừa định đứng lên thì đột nhiên cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên.

Cô cứng người lại, hoảng hốt quay đầu nhìn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp