Cậu ra khỏi nhà bằng bộ đồ trắng, đeo kính râm , đội nón đen, khẩu trang đen , đeo balo nhỏ, ra ngoài cậu đi đến quán ngọt ít người qua lại, mua một ít bánh ngọt về nhà ăn..
Cậu đang chờ lấy hàng thì có người gọi điện đến
“Ai vậy?” Cậu không bắt máy, lúc này chị chủ quán đưa bánh kem nhỏ cho cậu, chị chủ cảm thán ,trong lòng:
“Nhìn là biết đẹp trai rồi, không ngờ lại thích đồ ăn ngọt như vậy, đúng là chàng trai ấm ấp , dễ thương ha ^o^”
“Lâu lâu có khách đẹp trai nên lấy ít tiền tệ cũng được”
…….
Khi qua con hẻm , cậu gọi lại số vừa nãy, đầu giây bên kia là đạo diễn của bộ 《Nắng Ấm Mùa Xuân Trên Biển》 :
Lệ Ngọc:"Alo, chào cậu! Xin lỗi đã làm phiền, vai diễn nhân vật ‘Tử Độ’ của cậu đóng sẽ cho người khác đảm nhận!"
Giọng có hơi chán ghét nói" Tôi xin lỗi vì thông báo muộn, nhân vật này rất phù hợp với ‘Triệu Lê’ dù là nhân vật phụ nhưng nó có sức ảnh hưởng đến cốt truyện, tôi rất tiếc xin thông báo!"
Lục Kiều khẽ cau mày,chưa kịp nói gì đã tắt máy, cậu có hơi sững tại chỗ..
Ha..
“Triệu lệ?,ha thằng đó à?”
Lục Kiều trước thì đang vui vì ăn bánh ngọt, giờ thì cậu có hơi nhói tim, cậu biết là giờ mà chết thì tội lỗi với nhân vật Lục Kiều lắm, cậu có một mình lẽ loi ở trước hẻm, nhìn người qua lại, cậu khẽ cuối đầu kiềm nước….
Bản thân từng nổi tiếng với bao thành công giờ thì xuyên đến đây, mất hết vinh quang, bị ghét thì thôi đi, ít nhất thì cũng phải có người thân chứ ? Nhìn người qua lại , cậu chú ý tới gia đình kia có đứa con gái , con trai được ba mẹ ôm vào lòng, an ủi, mua bánh kẹo cho ,lòng cậu đau xót ..Cậu cũng đã từng ghen tị,cũng muốn được ba mẹ an ủi như cách ba mẹ nào cũng làm vậy với con mình vậy
Câu đi tiếp với lòng đau buồn, không ai bên,không ai an ủi, động viên, không ai dỗ dành cậu,đi trên con đường đó đâu ai hiểu cảm giác đó , dù là kiếp trước hay kiếp này cậu là người vật vã đứng dậy tiến lên phía trước, tuy cậu nói chuyện khó nghe, suy nghĩ ác ý , nhưng cậu cũng muốn bản thân được an ủi mà?^^?
Có phải là trời cũng không thương cậu hay không, trời đang rất nắng , bổng nhiên chuyển thành bầu trời âm u.
Ào!!hạt mưa rơi xuống, những hạt mưa nặng hạt tạt vào đầu cậu, như cách mọi người nói cậu, rõ ràng cậu không phải cậu ấy, cậu ấy có nổi khổ riêng mà? , cậu ấy bị hại mà? , cậu cầm bánh ngọt đang mưa tầm tã nắm chặt, những người xung quanh đều có ô, họ nhìn cậu bằng ánh mắt bất ngờ..
Cậu cầm bịch bánh lên ,xem ra không thể an được nữa, cậu tìm thùng rác định ném đi, mắt cậu đỏ hoe ,quần áo nặng trĩu, cuối cùng cũng vứt ném đi không thương tiếc , trong lúc đang hứng trọn cơn mưa nặng, cậu lại nghe thấy tiếng ai gọi .
MEO…meoo..meoooo~~
Tiếng meo đó rất tội nghiệp, kêu mãi, cậu quay đầu nhìn nó cũng đang vật vã với cơn mưa nặng hạt, thấy có người che hộ nó liền kêu lên..
Lục Kiều thấy có con mèo con màu trắng đang còn nhỏ, kế bên là một con mèo mẹ, mèo mẹ nằm bất động, Lục Kiều ngồi xuống xem thấy mèo không còn sự sống nữa, nhưng cái cách chết của mèo mẹ làm cậu xót lòng, con mèo mẹ khi ra đi , đó nằm hình tròn ôm trọn con mèo con,con mèo con không vùng vẫy, nó liếm con mèo mẹ như cách an ủi mèo mẹ vậy, cậu thấy vậy cậu ẵm con mèo con bỏ vào balo , còn con mèo mẹ kia , Lục Kiều nói:
“Có lẽ mày biết bản thân sẽ rời đi nên mày đã bảo vệ con của mình theo cách sưởi ấm cuối cùng..”
“Tao sẽ nuôi nấng nó, ..yên tâm..”
Lục Kiều sờ vào mèo mẹ, vuốt vuốt để lời an ủi cuối cùng, cậu cười nhẹ rồi rời đi, trong lòng cậu đang rất buồn vì mất vai diễn, trời đang nắng đột nhiên mưa như giáng vào đầu cậu gáo nước lạnh, cậu biết Lục kiều này rất ngây thơ, hiền lành, dễ dụ dỗ, chỉ là lòng người quá lạnh, ai cũng có mục đích và thành tựu, để đạt được thứ mình muốn thì dù việc gì cũng làm được chỉ vì tiền, lòng căm ghét, hận thù ..xuất phát từ lòng ‘ghen tị’, đó là con người,ngây thơ là chính là tội lỗi của xã hội .
Cậu ..cậu bước đi trên con đường ôm balo,thấy mèo con run rẫy, cậu ôm vào lòng cười tươi:
“Ít nhất thì em cũng có người mẹ đến phút cuối vẫn bảo vệ em”
“Còn anh thì không!”
Lục Kiều ôm con mèo về nhà, cậu kể với mèo con,cậu ở' kiếp trước cậu không biết ba mẹ mình là ai, sống với cậu mợ, có một cô con gái đanh đá và có người anh trai lớn hơn cậu.Trong căn nhà lạnh lẽo đó, cậu không có phòng riêng,cũng không có bàn học , cậu mợ dựa vào tiền trợ cấp , lòng thương của người khác ,bên ngoài giả vờ đối tốt với cậu, nhưng về lại câm ghét, nguyền rủa thậm tệ, nghe nhiều cũng quen..'
Lục Kiều đi trên đường trú tạm vào chỗ đợi xe buýt, cậu hít một hơi rồi kể cho mèo con nghe bản thân ở ‘kiếp trước,một lần cậu nghe cậu mợ nói cậu là đứa con đã hại chết mẹ cậu..,mẹ cậu trước khi mất đã dặn cậu mợ chăm sóc rồi để lại mặt dây chuyền hình chiếc lá bằng vàng bên trong đính kim cương mẹ cậu thường đeo rồi đi mất ..
Cậu mợ lúc đó vì lòng thương nên đã nuôi cậu, lúc nhỏ cậu tưởng cậu mợ là ba là mẹ bên hay gọi ,nhưng lần nào cũng bị tát và dặn cậu mợ không phải là ba mẹ cậu, lớn hơn rồi mới biết , lúc nhỏ là tình thương, lớn lên là thương hại, dây chuyền năm nào cũng đã bán đi lấy tiền rồi chỉ vì tiền trợ cấp mà cậu mợ chẳng bỏ một xu để mua sách vở,để tiền đó hưởng lạc .Bộ đồ cậu mặc là bộ đồ cũ của anh trai,không có lần nào được mặc đồ mới, chỉ mỗi lần ra ngoài là mượn đồ anh trai mặc .Cậu nhớ có lần , cậu và anh trai học chung trường, cậu thì xếp đầu bảng, anh trai “ghen tị” mà về nói cậu là ăn cắp kiến thức..’
Lục Kiều kể đến đây, cậu cười lạnh “ ăn cắp kiến thức?” ha ‘kiếp trước không ai bỏ một đồng ra để cậu đi học thêm cả, cậu ở nhà một mình cậu học hết kiến thức trong sách ,nghe cô giảng còn anh trai thì được đi học thêm đến nơi này sang nơi khác ,lấy tiền trợ cấp của cậu để được đi học thêm mà còn kêu cậu ăn cắp, tối về cậu đã bị phạt nhịn ăn một ngày, còn cô em gái kia thì đanh đá, trơ trẽn đến mức phát tởm, lúc đầu cô em đó đối tốt ai dè đó là lòng thương hại, quyến rũ cậu ,để cậu thích cô ta rồi đỗ lỗi cho cậu xâm phạm cô ta , đêm đó cậu mới biết là vì khuôn mặt cậu đẹp hơn cô ta, cô ta thấy cậu đẹp hơn nên đã làm một việc khiến cậu phát tởm , hóa ra là xuất phát từ “ghen tị” , đêm đó cậu mợ đánh cậu đến mức nhập viện, còn đỗ lỗi cho cậu ăn chơi lêu lỏng bên ngoài bị côn đồ đánh cậu đến suýt mất mạng…’
Lục Kiều đang kể cho mèo con nghe , dường như nó nghe hiểu được nó kêu tiếng meo meo như lời an ủi cho cậu , ‘cậu đã chịu khổ rồi.’
Lục Kiều cười mỉm kể tiếp' sau này tôi thi đỗ vào trường đại học Bắc Kinh, sau khi vào học cậu nổ lực kiếm tiền đóng học, nhờ gương mặt cậu khá đẹp nên cậu livestream bán hàng , ngoài giờ thì chơi game nên có lượng fan , chỉ cần có hàng có mặt cậu là cháy hàng, đi làm thêm ở đâu cũng được nhận, chăm chỉ,kiên nhẫn , sau này ra trường tôi thành diễn viên điện ảnh, nhưng vì sự cố cậu thành dễn viên đóng phim, diễn xuất của cậu rất tốt , suất sắc , nên mới có thành tựu…'
Lục Kiều kể đến đây thì cũng tạnh mưa , nắng lại lên.."nhân quả, báo ứng có đấy, chỉ là sớm hay muộn thôi"
Lục Kiều cười mỉm rồi đứng dậy, cùng lúc xe buýt cũng tới, cậu không chọn xe buýt, cậu chọn đi bộ.
Đi trên còn đường đã từng mưa bây giờ nắng lại lên soi vào người cậu, cậu đưa tay đến ánh nắng , một tay ôm mèo con , lòng cậu bây giờ đã ổn , cậu vừa đi vừa cười kể rằng:
‘Cậu mợ nợ khoảng nợ lớn, tính cho cậu gánh vác và nói rằng bao năm dưỡng dục có tiền rồi bây giờ nên báo hiếu lại cho cậu mợ '
‘Đêm đó cậu phải bỏ tiền rất lớn để điều tra về ngày tôi bị bạo hành, và đưa sấp tài liệu đó cho cảnh sát, ai dè anh trai là tội phạm giết người đang truy nã, cô em gái nghiện đến mức buôn bán ma t*y, mà cậu mợ lại không biết, một đêm mất hết tất cả, căn nhà bị tịch thu, chỉ có cậu mợ,sống nhờ tiền chu cấp từ xã hội’
Lục Kiều cười" tôi thà bỏ tiền ra điều tra cũng không bỏ một xu nào cho mấy người đó ,cũng giống như chưa từng bỏ một đồng nào cho tôi đi học cả^^"
Lục Kiều nói “ em chưa có tên đúng không? Vậy thì tên của em là.., anh nhặt em lúc trời mưa nên em tên là: ‘Vũ Vũ’ nhé?”
Mèo con dường như nghe hiểu liền kêu meomeo một cách phấn khởi, vui vẻ đón chủ nhân đầu tiên của mình…
Lục Kiều cười lên rất đẹp, cậu cười vì mèo con hồi đáp, cũng như là lời an ủi, quá khứ là quá khứ, cho dù có trách hiện tại hay sau này cũng không thể thay đổi được..
Cậu cười với con mèo, ánh nắng như cảm nhận được ban cho cậu ánh nắng ấm áp để xoa diệu cậu… , đi trên con đường cậu đã được một phần an ủi của cuộc sống, mong mai sau nhẹ nhàng với cuộc đời cậu..