Lục Kiều nhìn Phong Nhiên mang cháo qua cho mình, Lục Kiều đầu chấm hỏi thắc mắc cho anh ta biết, bộ bản thân hiện rõ hết lên mặt à? hay là do bệnh ??
“Sao anh biết?”
“Cậu khóc nức nở hết cả lên, còn nắm lấy tay tôi ”
“???”
Hả? Anh ta nói cái mẹ gì vậy? Ai mà khóc chứ hả?
“Cậu không nhớ?”
Lục Kiều đỏ mặt , mặt mày thì đỏ như cà chua đến nơi rồi, tuy là anh ta nói dậy nhưng Lục Kiều cũng không tin đâu, mà giờ từ chối thế nào thì anh ta cũng nói lấn vào, thà rằng không biết không nhớ..
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT