Cố Thời Úc muốn tìm bảo mẫu cho con trai, nhưng tình hình không mấy khả quan. Người ở trung tâm giới thiệu việc làm gõ bàn phàn nàn.
“Ba tháng đuổi sáu người, đồng chí Cố, bây giờ không ai muốn đến nhà cậu làm bảo mẫu nữa đâu.”
Con của Cố Thời Úc quá nghịch ngợm, hết trò này đến trò khác, không bảo mẫu nào chịu nổi. Người bảo mẫu cuối cùng trụ được nửa tháng cũng bị mấy trò quậy phá của bọn trẻ đuổi đi. Bọn trẻ đó cố tình đuổi bảo mẫu.
Cố Thời Úc lại xin lỗi lần nữa, “Chị tìm giúp em một bà bảo mẫu mạnh mẽ chút, tốt nhất là biết võ công. Bọn trẻ nghịch ngợm, đánh mắng gì em cũng chấp nhận.”
Anh thở dài trong lòng. Ba tháng làm cha của mấy đứa trẻ này, anh đã kiệt sức nhưng vẫn phải gồng mình tiếp tục, vì anh đã hứa với Cố Thời Úc, ai sống sót sẽ chăm sóc gia đình của người kia. Hơn nữa, anh còn đang sống trong thân xác của Cố Thời Úc.
Thực ra anh không phải là Cố Thời Úc. Ba tháng trước, Chu Phóng và Cố Thời Úc cùng tham gia một cuộc vây bắt trên biển, truy đuổi bọn đặc vụ định chạy trốn. Khi đặc vụ kích hoạt một quả lựu đạn, Chu Phóng biết Cố Thời Úc còn ba đứa con nên không do dự đẩy anh ta ra, tự mình nhảy vào lựu đạn.
Nhưng thật kỳ lạ, khi Chu Phóng tỉnh dậy, mọi người đều gọi anh là Cố Thời Úc. Người trong gương cũng mang gương mặt của Cố Thời Úc, còn thân xác của Chu Phóng đã nát bấy.
Anh tham dự lễ tang của chính mình, lơ mơ suốt ba tháng, mỗi lần tỉnh dậy mọi người vẫn gọi anh là Cố Thời Úc. Anh đành chấp nhận số phận, từ nay phải sống như Cố Thời Úc.
Cố Thời Úc nhìn hai đứa con lấm lem bùn đất, anh không có kinh nghiệm làm cha, không biết phải dạy dỗ chúng thế nào.
Chị ở trung tâm giới thiệu việc làm giận không kiềm chế nổi, “Cậu cần tìm mẹ kế nghiêm khắc cho lũ trẻ, chứ không phải bảo mẫu!” Bảo mẫu nào chịu nổi việc dạy dỗ con cái cho cậu chứ.
Bọn trẻ nghịch ngợm không thể thiếu người trông nom, Cố Thời Úc bị hai đứa con hành hạ đến kiệt sức. Anh phải kiếm tiền nên không có thời gian trông con, trông con thì không kiếm được tiền.
Anh nghiêm mặt nói với hai đứa con đang đấm nhau, “Nếu các con không muốn bảo mẫu, cha sẽ tìm mẹ kế cho các con.”
“Con không muốn mẹ kế, cha đón chị về đi.”
Người phản đối là Cố Nhị, Cố Nhị còn một người chị gái. Chị khác với bọn họ, mẹ sinh chị ra rồi bỏ lại ở nhà bà ngoại dưới quê. Cố Nhị chỉ được gặp chị vào các dịp nghỉ hè và Tết.
Chị rất tốt với hai anh em, nhưng chị rất tội nghiệp, sống với bà ngoại như người giúp việc, học đến lớp ba thì phải nghỉ học.
Cha đi xa nhiều năm, ba tháng trước mới trở về, vừa về cha đã đi đón chị. Nhưng bà ngoại quá quắt, muốn cha phải đón cả dì nhỏ về làm bảo mẫu. Cố Nhị nghĩ thầm, bà ngoại thật xấu, cậu đã nghe trộm bà và dì nhỏ nói chuyện, bà muốn để dì lười biếng về làm mẹ kế của bọn họ.
May mà cha không đồng ý, bà ngoại giận dữ lấy dao kề cổ đòi tự sát, bà nói nếu cha đón chị đi thì bà sẽ tự tử khiến cha phải đi tù, cha không còn cách nào khác đành phải quay về.
Cố Nhị không muốn bảo mẫu, cũng không muốn mẹ kế, chỉ muốn đón chị gái về.
Cố Thạch Đầu tám tuổi, tính tình đơn giản, mỗi năm khi về nhà bà ngoại, bà lại tẩy não cậu, nói phụ nữ ngoài kia chẳng ai tốt, đều đánh con nít, chỉ có dì nhỏ là em gái của mẹ ruột, sẽ đối xử tốt với cậu.
“Con không cần mẹ kế, bà ngoại nói mẹ kế đều là phù thủy, đều là ma quỷ, sẽ ăn thịt trẻ con. Cha có thể để dì nhỏ đến làm bảo mẫu mà, bà ngoại nói, dì nhỏ sẽ đối xử tốt với chúng con.”
Cố Nhị xoa đầu em trai ngốc nghếch, “Ngốc quá, dì nhỏ chỉ muốn lấy cha để hưởng phúc trong thành phố, sau này dì sẽ sinh con của mình, khi đó dì không đối xử tốt với chúng ta đâu.”
Cố Thời Úc choáng váng, ý định của bà ngoại khiến anh buồn nôn, “Dì nhỏ các con còn không biết nấu cơm, sao có thể chăm sóc tốt cho các con.”
Cố Thời Úc kéo hai đứa nhỏ vừa đá vừa đấm lên xe buýt, họ ngồi xe đến trung tâm môi giới hôn nhân duy nhất ở Hoa Thành, nơi đó ở tận phía bắc thành phố, ngồi xe buýt cũng phải hơn một giờ, nhưng xa mấy cũng phải đi.
Phải tìm mẹ kế cho hai đứa trẻ, sau đó mới đón con gái lớn Cố Đông về. Cố Đông từ nhỏ sống với bà ngoại ở quê, hai đứa nhỏ ở với ông bà nội trong thành phố. Anh đã hứa sẽ chăm sóc gia đình Cố Thời Úc không thể để ba chị em chúng phải chia lìa nhau.
Diệp Thu Thu gặp người đàn ông đã giúp đỡ mình hôm qua ở trạm xe buýt trước trung tâm môi giới hôn nhân, anh kéo theo hai đứa trẻ bướng bỉnh. Diệp Thu Thu gật đầu chào anh, “Đồng chí, trùng hợp quá, đây là con của người thân anh à?”
Nhìn tuổi anh, không giống có con lớn như vậy.
Cố Thời Úc nhìn Diệp Thu Thu, là cô gái hôm qua bị người nhà dẫn đến trung tâm môi giới hôn nhân để bán, trùng hợp thật… Sao cô ấy lại đến đây nữa? Anh cúi đầu, “Hai đứa đều là con tôi.”
Diệp Thu Thu nhìn kỹ hai đứa nhỏ, chắc chúng vừa lăn lộn trong bùn đất, nhìn kỹ thì đúng là có nét giống anh. Cô nói: “Ồ, vậy anh kết hôn sớm nhỉ.”
Trung tâm môi giới hôn nhân đã mở cửa, nhân lúc còn chưa có ai vào đăng ký, cô nhanh chóng bước vào. Đi được vài bước, phát hiện anh cũng đi theo sau, cô ngại ngùng cười, “Anh cũng đến đây đăng ký à?”
“Ừ.” Cố Thời Úc đỏ mặt.
Diệp Thu Thu nghĩ, hôm qua anh ấy và đồng đội đã giúp cô, còn chưa kịp hỏi tên thì anh đã đi mất, không ngờ hôm nay lại gặp ở cửa trung tâm môi giới hôn nhân.
Vào đến trung tâm, Diệp Thu Thu nhường để anh đăng ký trước, “Này, anh đăng ký trước đi.”