Diệp Thu Thu vừa bước vào nhà, Phùng Hà Hương đang đen mặt ngồi trên ghế sofa nói với giọng không vui vẻ gì mấy: "Sáng mai cô đến đồn cảnh sát rút đơn thả chị dâu ra."
Chuyện có gì to tát đâu mà nó dám báo cảnh sát, vu cáo chị dâu cấu kết với bọn lưu manh buôn người, nó nghĩ nhà họ Diệp chưa đủ mất mặt hay sao?
Diệp Thu Thu, với tâm hồn của người mới nhập vào, cô bình tĩnh nói: "Làm sai thì phải chịu phạt, nếu không chị dâu sẽ không rút được bài học."
Phùng Hà Hương không vui, nay cứng cáp nên dám cãi lại bà rồi nhỉ! Với danh tiếng của nó hiện nay, làm gì có thanh niên nào chưa lập gia đình dám chấp nhận nó chứ! Dù có bị mê hoặc bởi nhan sắc của nó thì cha mẹ bên chồng cũng không bao giờ chấp nhận một đứa con gái bị coi là "hư hỏng" giống nó làm con dâu. Những người đồng lứa cỡ bà rất coi trọng phẩm hạnh và thanh danh.
"Chẳng phải cô đang trách chị dâu giới thiệu người quá già hay sao? Với danh tiếng hiện tại của cô, cô còn muốn tìm loại người nào? Dù tôi có hạ mình đi tìm, cũng phải xem người ta có muốn cô hay không."
Diệp Thu Thu là người xuyên không, Phùng Hà Hương đối xử như vậy, cô không cần phải khách khí. Họ muốn gấp rút gả cô đi là vì sợ cô làm hỏng danh tiếng của gia đình, nên muốn đẩy cô ra ngoài càng sớm càng tốt.
Danh tiếng của Diệp Thu Thu bị hủy hoại vì bị người ta cố tình vu oan để hủy hôn, trong đó không thể thiếu sự cam chịu của nhà họ Diệp và sự đồn đại của nhà họ Tống.
Cô nói: "Bắt trộm phải có tang vật, các người nói tôi có người đàn ông khác, vậy tìm ra bằng chứng đi. Chỉ dựa vào một viên thuốc, các người không đi điều tra nguồn gốc của thuốc, tìm hiểu xem ai đã hãm hại tôi, tòa án phán tội người ta cũng cần chứng cứ rõ ràng. Các người chỉ dựa vào một viên thuốc để hủy hôn và bôi nhọ con, con không chấp nhận điều đó. Con mà nghe được ai bịa đặt sẽ bỏ một viên thuốc vào túi của họ, để xem cha mẹ và chồng họ nói sao!"
Phùng Hà Hương tức đến nỗi không nói nên lời, "Bây giờ nói những điều này có ích gì, vì cô mà tôi và cha cô bị người ta chỉ trỏ ở cơ quan kìa. Cô không nghĩ đến người trong nhà sao? Em gái cô vẫn chưa tìm được đối tượng, sau này còn bị cô liên lụy nữa."
Diệp Thu Thu khoanh tay hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải vì hai người không đứng ra bảo vệ con, không tìm nhà họ Tống lý luận, tùy ý để người ta hủy hôn và bịa đặt mới dẫn đến kết quả hôm nay sao? Tại sao hai người có thể đổ lỗi lên đầu con!"
Diệp Trường An kêu hai mẹ con đừng cãi nhau, chuyện đã xảy ra rồi, cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề. Giờ có kêu Thu Thu dọn ra ngoài ở cũng không được, người ta sẽ nói nhà họ Diệp không tử tế mới đuổi con gái ruột đi, chỉ có cách gả nó thôi.
Ông nói: "Thu Thu, ông chủ Lưu đúng là lớn tuổi thật, ngày mai để mẹ con giới thiệu cho con một đối tượng tốt hơn, ít nhất là chưa kết hôn, có công việc đàng hoàng, gia đình sẽ cho con thêm của hồi môn, chắc chắn không có vấn đề gì nữa đâu."
Phùng Hà Hương xụ mặt, còn phải cho thêm của hồi môn nữa hả? Sao bà có thể để chuyện này xảy ra. Trong lòng bà, giá của Diệp Thu Thu là hai nghìn đồng tiền sính lễ, bớt một xu cũng không xứng đáng với gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nó, không xứng đáng với số lượng thực bà cho nó ăn bao nhiêu năm qua.
Những người chưa kết hôn chắc chắn không muốn bỏ nhiều sính lễ để cưới một cái giày rách. Hoạ may còn những người góa vợ hoặc ly dị có con chắc sẽ đồng ý.
Tao khinh, hừ, con nhỏ chết tiệt này còn dám mơ mộng tìm được người đàn ông tốt, tỉnh giấc đi. "Không có gia đình tử tế nào muốn cô hết."
Diệp Thu Thu có kế hoạch của riêng mình. Cô muốn đi tìm dì Cố, mà để làm được điều đó, trước tiên cô cần phải tìm được Cố Thời Úc, cha ruột của Dì Cố. Muốn trở thành mẹ của dì Cố, trước hết cần phải kết hôn với Cố Thời Úc. Diệp Thu Thu nghĩ, liệu có cách nào chỉ cần dì Cố mà không cần Cố Thời Úc không nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, hình như không thể.
“Không cần hai người lo, con tự đi tìm. Cái nhà này không chứa nổi thì con sẽ ngay lập tức tìm người để cưới. Nếu một giây cũng không chịu nổi thì tối nay con ở khách sạn.”
Cô quay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Phùng Hà Hương vội vàng giật lấy túi xách của Diệp Thu Thu. Nếu để nó ra ngoài thuê phòng, thì hàng xóm sẽ nghĩ gì về họ. Nhưng có một điều bà không thay đổi, phải gả Diệp Thu Thu thật nhanh, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của cả gia đình.
“Con gái lớn sao có thể tự đi tìm chồng, cô không biết xấu hổ nhưng tôi biết. Được rồi, được rồi, ngày mai tôi sẽ nhờ bạn bè, người thân giới thiệu cho cô một người tốt, cô hài lòng chưa?”
Diệp Thu Thu nhìn thẳng vào mắt bà, nói thẳng từng chữ từng chữ một, “Tôi đã nói, đối tượng của con tự con tìm.”
Phùng Hà Hương bỗng cảm thấy có chút hoảng sợ, hình như Diệp Thu Thu không giống trước đây. Ngày xưa nó không dám nhìn thẳng vào người khác, nhưng giờ đây ánh mắt của nó đầy sự sắc bén khiến bà sợ hãi. Không, chắc chắn bà nhìn nhầm rồi.
Diệp Trường An thở dài, thôi bỏ đi, ai tìm cũng được, miễn là con bé có chồng là được. Tự nó tìm càng tốt, sau này sống không tốt cũng không thể trách gia đình.
“Cứ để con bé tự tìm đi. Nếu nó không tìm được, bà lại giúp nó giới thiệu cũng không muộn.”
Phùng Hà Hương tức giận, vừa nãy bà bị ánh mắt sắc bén của Diệp Thu Thu làm cho sợ hãi, theo phản xạ phải nhượng bộ một bước, “Được thôi, nhưng tôi chỉ cho cô ba ngày. Ba ngày sau nếu cô vẫn không tìm được đối tượng thì cô phải ngoan ngoãn lấy người tôi tìm, không được kén chọn.”
Diệp Thu Thu đóng sầm cửa phòng.
Diệp Thu Thu không sợ Phùng Hà Hương, cô đã hai mươi tuổi, không phải là trẻ vị thành niên, chuyện hôn nhân của mình cô có thể tự quyết định.
Đồ của nguyên thân ít đến tội nghiệp, chỉ có hai đôi giày để thay đổi, quần áo cũng không có bộ nào còn mới đến tám phần. Cuối cùng, theo trí nhớ của mình, Lý Thu Thu tìm thấy trong lõi gối 12 đồng 8 hào. Ba năm trước nguyên thân đã nhận lương 50 đồng một tháng, nhưng mỗi tháng Phùng Hà Hương đều đến lãnh lương thay cô. Số tiền 12 đồng 8 hào này là do Diệp Trường An thấy tội nghiệp vì vậy đã cho nguyên thân tiền mua quần áo nhờ đó mà lén tiết kiệm được.
Kiếp trước, sau khi dì Cố qua đời, Diệp Thu Thu đã tốn một khoản tiền lớn thuê thám tử tư điều tra thông tin về Cố Thời Úc, biết được ông sống ở khu phía nam thành phố. Nhưng cô không thể trực tiếp tìm đến nhà ông mà nói muốn kết hôn, có lẽ Cố Thời Úc sẽ nghĩ cô là đặc vụ có ý đồ xấu.
Đêm đến, Diệp Thu Thu trằn trọc không ngủ được. Đúng rồi, cô có thể đến trung tâm môi giới hôn nhân, nhờ các bà mối ở đó giúp. Quyết định xong, Diệp Thu Thu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Phùng Hà Hương đang chuẩn bị ra ngoài, Diệp Thu Thu không gọi bà mà quay người vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Phùng Hà Hương đứng ở cửa thay giày, ngẩng đầu chỉ huy cô, “Lát nữa rửa chén trong bếp đi, tôi đến đồn cảnh sát đón chị dâu cô về.”
Diệp Thu Thu nhổ bọt kem đánh răng ra, khẽ nhếch môi, tối qua và sáng nay cô đều không ăn một hạt cơm ở nhà, dựa vào cái gì bắt cô rửa chén?
Cô ra ngoài ăn sáng hết ba hào rồi lên xe buýt đến trung tâm môi giới hôn nhân.