Chỉ cần hy sinh một cô con gái, cả nhà đều có thể gà chó cùng nhau lên trời. Vì vậy nhà họ Diệp câm miệng ngay lập tức, để mặc Diệp Thu Thu bị từ hôn và bôi nhọ thanh danh.
Bên trong căn phòng cách vách bên cạnh, Từ Thúy Liên, người chị dâu làm việc tại trung tâm môi giới hôn nhân đang giới thiệu về tình trạng của Diệp Thu Thu cho một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.
“Ông chủ Lưu, ông đã thấy em hai của tôi rồi, khuôn mặt và thân hình nổi bật như vậy có đi khắp Hoa Thành này không tìm được người thứ hai đâu. Nếu không phải vì tiếng xấu, cũng không đến lượt ông ngồi đây. Vì em út phải ở lại Hải Thành học tập, chi phí rất tốn kém, nếu ông trả được năm nghìn đồng tiền sính lễ thì ông có thể mang em ấy đi.”
Viên thuốc trong túi của nguyên thân là do Từ Thúy Liên bỏ vào. Bởi vì khi nguyên thân bị từ hôn, bà Tống đã hứa sẽ cho chồng của Từ Thúy Liên vị trí quản lý thu mua của nhà hàng Hữu Nghị. Từ Thúy Liên ngay lập tức ra quyết định, có gì phải chọn nữa đâu, dù sao cô hai cũng do nhà họ Diệp nhặt về, không phải con ruột. Bí mật này Diệp Trác Bình đã nói cho cô biết khi họ kết hôn. Cả gia đình, trừ Diệp Thu Thu và Diệp Tâm, đều biết bí mật này.
Diệp Trác Bình kể rằng ông nội không cho phép nói ra, ông đối với Diệp Thu Thu còn tốt hơn cả Diệp Tâm, cháu ruột thật sự, đã vậy ông nội còn đưa hôn ước với nhà họ Tống cho Diệp Thu Thu.
Vì việc đính hôn, năm đó mẹ chồng cô đã gây rối, bà muốn dành mối hôn nhân tốt này cho con gái ruột Diệp Tâm, nhưng ông nội không chịu, ông nói nhà họ Diệp có lỗi với Diệp Thu Thu, cần phải bù đắp cho cô ta.
Tại sao lại có lỗi với một đứa nhỏ nhặt về? Ông nội cái gì cũng không nói đã qua đời.
Sau khi ông nội mất, mẹ chồng đối xử với Diệp Thu Thu ngày càng tệ. Có lẽ đến bây giờ cô hai vẫn không hiểu tại sao người trong nhà lại đối xử với mình như vậy, đơn giản chỉ vì cô ta không phải con ruột của mẹ chồng.
Thậm chí, mẹ chồng đã ghét cô hai từ khi cô ta được nhặt về, chỉ vì ông nội coi cô như cháu ruột mà cưng chiều.
Cả nhà đều sợ bị Diệp Thu Thu liên lụy tiếng xấu, trong lòng Từ Thúy Liên cũng thấy hơi có lỗi với cô hai, dù sao thuốc đó cũng do cô bỏ vào, nên cô đề nghị tìm cho Diệp Thu Thu một nhà chồng khác để bù đắp, dù sao cô cũng làm việc ở trung tâm môi giới hôn nhân, tìm đối tượng cho cô ta cũng tiện.
Mẹ chồng chỉ có một yêu cầu, không cần chọn người, miễn là giao được năm nghìn đồng sính lễ để dành cho Diệp Tâm học ở Hải Thành.
Điều này làm khó cô rồi, trong năm nay, hầu hết lương của mọi người chỉ có vài chục đồng, không ai có thể bỏ ra năm nghìn đồng để cưới vợ, huống chi Diệp Thu Thu đã bị từ hôn, tiếng xấu lan ra khắp nơi.
Người mai mối hôm nay Từ Thúy Liên hẹn là ông chủ Lưu, một người làm ăn giàu có, ông ta nói đến Hoa Thành để đầu tư, sẵn tiện tìm một cô vợ, ông tới trung tâm môi giới hôn nhân chỉ có một yêu cầu: phải trẻ và đẹp.
Chỉ có ông chủ Lưu mới trả nổi sính lễ này, Từ Thúy Liên nghĩ vậy, lấy được người giàu có như ông chủ Lưu cũng coi như cô hai gặp may.
Lưu Vĩnh Vọng nhìn mãi không dời mắt, ông ta đã đi khắp nam bắc bao năm nay, chưa từng thấy cô gái nào khiến ông động lòng như vậy, nét đẹp tinh tế và thân hình yểu điệu, đẹp đến mức khiến ông không kìm được mà nuốt nước bọt.
Diệp Thu Thu bị người đàn ông già nua đó nhìn chằm chằm mà muốn nôn. Cô cầm điện thoại bàn lên, lật sổ điện thoại trên bàn, bấm vài số, “Đồn cảnh sát Liên Hoa phải không? Tôi muốn báo án, có kẻ buôn người ở trung tâm môi giới hôn nhân…”
Từ Thúy Liên nhảy dựng lên, nhấn điện thoại trong tay Diệp Thu Thu xuống. Cô hai tính tình bướng bỉnh, còn rất mạnh mẽ, cô muốn đánh cũng không đánh lại, đành phải khuyên nhủ.
Cô kiên nhẫn lựa lời tốt đẹp khuyên nhủ, “Thu Thu, em bị từ hôn rồi không tìm được gia đình tốt đâu. Ông chủ Lưu giàu có, lại không chê em, theo ông ấy, em muốn mua quần áo thì mua quần áo, muốn đi ăn nhà hàng thì đi ăn nhà hàng. Ngày tháng như vậy chị còn ghen tị nữa đấy.”
Ông chủ Lưu ngoài việc già một chút thì không có khuyết điểm gì khác. Trong lòng Từ Thúy Liên cũng hơi ghen tị, giới thiệu ông chủ giàu có này cho Diệp Thu Thu, sau này cô ta có trả thù mình chăng?
Cô có chút hơi hối hận, tất cả là do mẹ chồng đòi năm nghìn đồng sính lễ, chỉ có thể giúp cô hai tìm một người đàn ông giàu có.
Diệp Thu Thu tiếp tục gọi điện báo cảnh sát, nói lời châm chọc, “Ồ, chị ghen tị như vậy sao? Vậy thì chị ly hôn với anh trai em, rồi tự mình đi mà gả cho ông ta.”
Mặt Từ Thúy Liên đỏ bừng. Cô muốn gả nhưng ông chủ Lưu thì chướng mắt cô, ông ta đã nhấn mạnh là chỉ cần đẹp! Đẹp! Đẹp! Nếu không thì làm sao ông ta chịu bỏ ra năm nghìn đồng sính lễ?
Nhìn thấy Diệp Thu Thu lại muốn báo cảnh sát, Lưu Vĩnh Vọng không thể kiềm chế được nữa vội lao đến ngăn cản, cánh tay đột nhiên đau nhói, không biết con nhỏ này đã làm thế nào, chỉ lôi qua gập lại, cánh tay của ông đã bị trật khớp.
Có vẻ như nó biết võ?
Ông chủ Lưu ôm lấy cánh tay bị gãy, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó, hét lên với tài xế và bảo vệ ở cửa, “Hai người chúng mày chết rồi hả? Trói nó lại rồi mang lên xe, bây giờ về nhà ngay!”
Dù sao ông ta đã trả tiền chứng tỏ người đã thuộc về ông, trước mắt cứ làm xong chuyện cần làm đã, sau đó con nhỏ chết tiệt này sẽ cầu xin ông để đăng ký kết hôn.
Năm 1985, Hoa Quốc chưa cho phép đăng ký tư nhân, tên họ Lưu này có thể lấy được một chiếc xe con, bối cảnh sau lưng và thủ đoạn cũng không phải là ít, hai người đàn ông cao to có chút do dự, đây là Hoa Thành, không giống như vùng phía nam hỗn tạp lộn xộn, vấn đề trị an ở đây tốt lắm.
Họ cũng không dám bắt cóc một cô gái trẻ giữa ban ngày ban mặt ở Hoa Thành.
Đôi mắt ông chủ Lưu lộ vẻ hung ác, trong lòng ngứa ngáy, nhất định phải chiếm được cô gái này, “Trói lại, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm, tao có người chống lưng!”
A..… đây là những năm 1980, cuộc truy quét nghiêm khắc vừa kết thúc vào năm ngoái, ông ta dám nói có người chống lưng sao?
Lúc này, điện thoại báo cảnh sát đã kết nối, đầu dây bên kia là một giọng trung niên khàn khàn, “Đồn cảnh sát Liên Hoa nghe.”
Hả? Sao giọng này quen quen, giống giọng của cha nguyên thân nhỉ? Diệp Thu Thu lúc này mới nhớ ra, cha của nguyên thân là phó đồn trưởng đồn cảnh sát Liên Hoa, Diệp Trường An.
Diệp Thu Thu kể tình hình đơn giản, “Từ Thúy Liên muốn bán con, kẻ buôn người đã trả tiền, người và tang vật đã thu thập, cảnh sát mau chóng đến bắt người đi.”
Từ Thúy Liên đứng bên cạnh hét lên, “Cha, cha đừng nghe em hai nói bậy, con đang giới thiệu đối tượng cho em ấy, người ta nhìn trúng em hai đã đồng ý đưa năm nghìn đồng sính lễ, tuyệt đối không phải buôn người.”
Cô có ý tốt thôi mà, cô hai đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, còn dám nói cô buôn người. Biết thế này đã không giới thiệu đối tượng cho nó, để nó cả đời không lấy được chồng.
Từ Thúy Liên không lo lắng về việc Diệp Thu Thu báo cảnh sát, vì cha chồng cô chính là phó đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực này. Khi ông đồn trưởng hiện tại nghỉ hưu, cha chồng cô sẽ trở thành đồn trưởng. Không sao cả, Diệp Trường An sẽ không để chuyện xấu lan ra ngoài làm mất mặt gia đình.
Diệp Trường An nghe con dâu dẫn con gái thứ hai đến trung tâm môi giới hôn nhân thì rất tức giận. Vợ và con dâu quá lộng hành, dám giấu ông bán con gái. Làm vậy khiến ông ở trước mặt đồng nghiệp cũng chẳng có mặt mũi lãnh đạo bọn họ. Dù không phải con ruột, nhưng con bé cũng không biết điều đó, tạm thời ông không định nói ra, tốt nhất là cả đời không bao giờ biết.