Diệp Thu Thu bị cảnh trước mắt làm cô sợ đến ngây người.
Sao cô được sống lại?
Rõ ràng trước đó cô còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cha mẹ thích chiếm hời kia còn khuyên cô dù sao cũng là bệnh nan y, không cần chữa nữa, để dành tiền mua xe cho em trai. Họ muốn đưa cô về quê chờ chết, còn muốn chìa khóa căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách ở Hải Thị của cô, đứa em trai đang chờ tới lúc kết hôn lấy nhà cô làm phòng cưới.
Diệp Thu Thu cười lạnh trong lòng, cô còn chưa chết, họ đã nhớ đến nhà và tiền của cô rồi.
Không cho! Cô thà quyên góp sạch cũng không cho một xu!
Diệp Thu Thu được cha mẹ Diệp nhận nuôi tại viện phúc lợi, lúc đó nhà họ Diệp đã có một đứa con trai, vì kết quả thi luôn đếm ngược từ dưới lên nên cha mẹ Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm. Họ nhận nuôi Diệp Thu Thu, đứa trẻ thông minh nhất ở đó về nhà, lo cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Sau đó, cha mẹ Diệp nghỉ hưu sớm, dẫn theo em trai bỏ học cấp hai bắt đầu dựa dẫm ăn bám Diệp Thu Thu.
Cha mẹ Diệp nói: “Không có chúng ta, con chỉ là một đứa trẻ mồ côi làm sao có điều kiện học đại học, chúng ta nuôi con mười năm, con phải đền đáp chúng ta cả đời, sau này em trai phải dựa vào con, con phải nhanh chóng kiếm tiền mua nhà mua xe cho em trai.”
Diệp Thu Thu không ngốc, lúc này cô mới hiểu ra nhà họ Diệp nhận nuôi cô là để nuôi một cái máy rút tiền, kiện cáo mấy lần, cuối cùng mỗi tháng định kỳ gửi tiền phụng dưỡng cho cha mẹ Diệp.
Diệp Thu Thu đi tha hương, cô ở Hải Thị vất vả kiếm được hơn trăm vạn tiền tiết kiệm và một căn nhà.
Cô còn chưa kịp hưởng thụ thì mắc bệnh nan y, cha mẹ Diệp vui mừng khôn xiết, họ chờ ngày cô chết để chiếm nhà của cô.
“Làm sao con có thể đưa nhà cho họ được.” Diệp Thu Thu cười lạnh không ngớt, nói với dì Cố, người chăm sóc mình: “Con sẽ bán nhà, nếu số tiền đó chi trả cho bệnh viện mà còn dư thì con sẽ quên góp sạch.”
Dì Cố lau nước mắt, “Con bé này, số mệnh còn khổ hơn dì.”
Diệp Thu Thu lấy từ dưới gối ra một tấm thẻ làm từ chứng minh thư của dì Cố, mật khẩu viết trên tờ giấy, “Con để lại cho dì hai mươi vạn, dì cũng đi đi.”
Dì Cố đã làm việc nhà cho Diệp Thu Thu mười năm, sau khi cô bệnh, Dì Cố bỏ tất cả chủ cũ để chăm sóc cho cô suốt ngày đêm.
Diệp Thu Thu bị cha mẹ Diệp làm hại đến sợ, cô không tin một bảo mẫu sẽ đối xử tốt với cô như vậy, chắc chắn cũng vì tiền của cô? Dù sao cô sắp chết, hai mươi vạn, coi như mua một chút lòng yên bình.
Dì Cố không lấy tấm thẻ đó, vài ngày sau dì cũng ngã bệnh, ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, dì Cố đã biết bệnh của mình từ lâu nhưng luôn giấu kín không nói.
Hai phòng bệnh sát nhau, mặt Diệp Thu Thu đầy nước mắt, dì Cố không con không cái lại mắc bệnh nan y, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Thì ra dì thật lòng đối tốt với cô.
Lòng Diệp Thu Thu tràn đầy sự áy náy.
Trong những ngày cuối cùng, cô và dì Cố trở thành bạn chung phòng bệnh. Lúc này cô mới biết được chuyện cũ ẩn giấu của gia đình dì Cố, hóa ra cha của dì là người giàu nhất Hoa Thành ở thập niên 90, có tiền gặp người ghen tị. Khi còn trẻ dì Cố bị bắt cóc, nhà họ Cố không chịu trả tiền chuộc, sau đó dì Cố tự mình trốn thoát, cũng cắt đứt quan hệ với gia đình.
Vào thập niên 80, thời thiếu thiếu nữ của dì Cố, còn khổ gấp mười lần Diệp Thu Thu.
Dì Cố đi trước Diệp Thu Thu, cô mua mộ cho dì sát bên mộ của mình, người đã cho cô sự ấm áp duy nhất cũng không còn nữa.
Diệp Thu Thu vuốt ve di ảnh của dì Cố, cô cũng nhắm mắt lại, “Dì Cố, nếu có kiếp sau, con sẽ làm mẹ của dì.”
Dì Cố chăm sóc cô mười năm, cô sẽ trả lại mười năm cho dì.
Năm 1985, văn phòng mai mối Hoa Thành.
Diệp Thu Thu vừa mở mắt, bị ngày tháng trên lịch treo tường trước mặt dọa sợ: ngày 7 tháng 7 năm 1985.
Cô đã… trở về ba mươi năm trước?
Nhưng ba mươi năm trước Diệp Thu Thu còn chưa có sinh ra, nhìn vào bóng mình trên cửa sổ kính, một cô gái da trắng mịn màng, ngũ quan tinh tế cùng với đôi mắt to, Diệp Thu Thu nhíu mày, bóng cô gái trong gương cũng nhíu mày…
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện thật nhiều ký ức, Diệp Thu Thu tiêu hóa một chút, thì ra cô đã xuyên không, trùng hợp là nguyên thân cùng tên cùng họ với cô, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Là một linh hồn hiện đại đã xem vô số phim và tiểu thuyết xuyên không, Diệp Thu Thu nhanh chóng chấp nhận sự thật mình đã xuyên không, thậm chí cô còn có chút mong đợi, ông trời đã nghe thấy tâm nguyện của cô, thực hiện ước nguyện trước khi chết của cô, để cô quay lại ba mươi năm trước, tìm dì Cố và làm mẹ của dì mười năm.
Diệp Thu Thu sắp xếp lại ký ức của nguyên thân, ba ngày trước, gia đình của nguyên thân đã đưa cô ấy đến Hải Thị, dự định đính hôn với nhà họ Tống đã hứa hẹn từ khi còn nhỏ. Thế nhưng đính hôn không thành, nguyên thân bị trả lại, lý do là tìm thấy thuốc tránh thai trong túi của cô ấy, nói cô ấy chắc chắn đã ngủ với đàn ông, lối sống không đứng đắn.
Nhà họ Tống mở khách sạn, là gia đình giàu có, Hải Thị và Hoa Thành đều có nhà hàng lớn, không thể nhận một người con dâu có thanh danh bại hoại như vậy.
Nhưng sự thật là gì, giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tống đã làm những việc gì không thể nói ra, Diệp Thu Thu từ ký ức của nguyên thân đã biết rõ ràng.
Nhà họ Tống không ưa nhà họ Diệp, họ đã sớm tìm được con dâu ở Hải Thị, vì họ không tìm được lý do từ hôn nên quyết định đợi nhà họ Diệp đưa nguyên thân đến, lén lút đặt một viên thuốc vào túi cô ấy, cắn ngược lại một cái, nói cô ấy không biết kiềm chế, chỉ là giày rách cho đám đàn ông bên ngoài. Không thì tại sao trong túi lại có thuốc tránh thai?
Diệp Thu Thu không đứng đắn, nhà họ Tống có lý do chính đáng để từ hôn.
Sau khi từ hôn, nhà họ Tống còn bồi thường lớn cho nhà họ Diệp, cho anh trai lớn của nguyên thân một công việc tốt, nhận em gái nguyên thân là Diệp Tâm làm con nuôi, hứa hẹn giúp Diệp Tâm tìm đối tượng ở Hải Thị.