Có thấy mèo nhà tôi đâu không?

Chương 7: Phòng y tế


2 tuần

trướctiếp

Đối tượng Lý Mục Dương cần được bảo vệ giờ đây đang ôm Nhan Ký Vân chạy tới căng tin trường gần đó. 
Có lẽ vì Lý Mục Dương quá nhỏ gầy, ôm Nhan Ký Vân chưa được bao lâu thì tay đã run rẩy. Nó chạy mới được một đoạn thì Nhan Ký Vân đã nhảy từ trên tay nó xuống. Cậu nguyện ý hưởng thụ việc không cần đi lại, nhưng cậu không thể cứ để một đứa nhóc hay bị khi dễ này mang cậu đi mãi được. Cậu cũng không có bị què. 
Giữa trưa, chuông vang lên, học sinh đều đi về phía căng tin ăn cơm. 
Náo loạn cả nửa ngày trời thì buổi sáng mới qua, vẫn là nên đi ăn trưa rồi. 
Khác với các trường trung học, căng tin của trường tiểu học luôn có giáo viên nhìn chằm chằm học sinh xếp hàng lấy cơm.  
Vào thời gian này, bụng Lý Mục Dương cũng đói, nhưng nó mới bị mấy người chơi kia doạ nên lựa chọn cùng Nhan Ký Vân ngồi ở gần cửa sổ gần căng tin. 
Mùi đồ ăn tràn ngập căng tin, bay ra bên ngoài. Bởi vậy, không chỉ có Lý Mục Dương đói, mà Nhan Ký Vân cũng đói. Mèo khác với người, mèo nhỏ hơn nên dễ đói hơn, lại còn không thể ăn nhiều. Nếu ăn quá nhiều thì sẽ tạo nên gánh nặng cho cơ thể, dễ gây nôn mửa. Cho tới nay, cậu đều ăn ít nhưng chia làm nhiều cữ. 
Căng tin ở lầu một, một người một mèo lại ngồi ở gốc cây. Mèo đen dựng tai cẩn thận nghe động tĩnh ở bên trong. 
Ngày thường ở nhà mỗi khi đói đều có cơm ăn, thời điểm không đói bụng thì đi ngủ hoặc ra ngoài đi dạo, rõ ràng đã tiến vào kỳ dưỡng lão rồi, ai biết còn bị kéo vào cái trò chơi kỳ quái này, tự nhiên thấy nhớ con sen đang ở nhà quá. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp