Có thấy mèo nhà tôi đâu không?

Chương 6: Thoát một kiếp


2 tuần

trướctiếp

Trước mắt, chuyện có thể xác định là bất kỳ NPC nào trong phó bản này cũng có thể gây tổn thất cho giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương. 

Lý Mục Dương bị chủ nhiệm lớp kêu đi, khẳng định sẽ có chuyện xảy ra. 

Cậu ở khu đối diện đứng hồi lâu mới tìm được một cái ống dẫn không bị trơn trượt. Cậu quan sát toà nhà một chút, sau đó mới nương theo ống dẫn nước leo lên. 

Cửa sổ văn phòng ở lầu hai đang mở, chỉ có kéo rèm cửa. Thừa dịp giáo viên không chú ý, Nhan Ký Vân nhảy vào phòng, trốn ở sau tấm rèm.

Ngồi đối diện mẹ Lý là một cô giáo tầm 50 tuổi, cô ấy đang ôn hoà nói chuyện cùng bà ta. 

“Phụ huynh của Lý Mục Dương, mọi chuyện là như vậy. Phụ huynh của lớp 4-6 cũng có nói qua, họ cũng không muốn con mình bị Lý Mục Dương ảnh hưởng. Hy vọng chị có thể mau chóng giúp em ấy làm thủ tục chuyển trường.”

“Con của tôi có chỗ nào không tốt chứ, chẳng qua là việc giải phẫu yết hầu làm thằng bé hơi sa sút thôi. Nó vẫn nghiêm túc học hành, mỗi ngày đều đọc sách mà. Cô giáo à, nếu như phụ huynh lớp này kỳ thị thằng nhóc nhà tôi thì chuyển sang lớp khác cũng tốt mà.” 

“Thật sự xin lỗi phụ huynh em Lý Mục Dương, tôi cũng đã bàn qua vấn đề này với chủ nhiệm lớp khác rồi. Bất quá, sau khi thảo luận thì chúng tôi đều mong em ấy sẽ chuyển trường, bởi vì chúng tôi cảm thấy em ấy có chút đặc thù.” Chủ nhiệm khối từ trong ngăn kéo lấy ra một phần phiếu điểm, “Đây là phiếu điểm học kỳ trước và học kỳ này của em ấy.”

Nhan Ký Vân trốn ra sau chậu hoa. Cậu nghe nửa ngày trời, cuối cùng cũng hiểu được tại sao mẹ Lý phải đến trường. Nguyên nhân là trường học hy vọng con bà ta thôi học?

Mà đúng lúc này, Lý Mục Dương có mặt ở văn phòng. 

Mẹ Lý nhìn con mình, lập tức túm lấy thằng bé, thanh âm sắc bén nói: “Mau tới đây dập đầu xin cô giáo đi, nếu không thì con sẽ phải thôi học đó!”

Mẹ Lý ấn vai Lý Mục Dương làm nó quỳ trên mặt đất. Bà ta làm một loạt hành động làm nó cũng không kịp phản ứng, ngay cả thời gian phản kháng cũng không có. 

Nhan Ký Vân nghe tiếng gối Lý Mục Dương va chạm nền gạch cũng thấy đau hộ, có chút khẩn trương mà nhìn giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương. 

Đang định nói hẳn là không bị thương, vừa cảm thấy may mắn thì hệ thống lại phát thông báo. 

[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương còn 60%]

Quá cảm ơn mẹ Lý luôn!

Nhan Ký Vân suy đoán, người có thể làm giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm nhiều nhất chính là mẹ Lý. Mỗi một động tác của bà ta đều có thể gây tổn thương cho đứa con của mình. 

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản sẽ như thế nào? Cậu vẫn nhớ rất rõ những gì thanh niên kia nói ngày hôm qua: sống chết có số. 

Nếu nhiệm vụ thất bại, cậu có khả năng sẽ chết trong trò chơi, thân xác của con mèo này cũng sẽ không chứa nổi cậu. 

Cậu biết mèo xác thực rất linh hoạt, nhưng muốn cứu Lý Mục Dương khỏi tay mẹ Lý thì hơi khó đối với cậu.

Khi còn ở nhà Lý Mục Dương, cậu có thể lợi dụng địa hình ở đó. Nhưng đây là trong văn phòng, người đông thế mạnh, cậu có thể chạy nhưng chưa chắc sẽ không bị bắt. Chẳng những không cứu được Lý Mục Dương mà chính mình cũng bị làm thịt chung. 

Còn chín người chơi khác, bọn họ vẫn đang lên kế hoạch cứu Lý Mục Dương. Hy vọng rằng họ có thể đáng tin cậy một chút. 

Cảm xúc của mẹ Lý lúc này vẫn còn ổn định, mặt cô Triệu vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt ra vẻ ta đây, ngay cả những giáo viên khác khi thấy bà ta ấn con mình xuống đất quỳ cũng không có nói năng gì. 

Trường hợp này chỉ có thể dùng hai từ lạnh nhạt để hình dung. 

Chủ nhiệm khối nói: “Phụ huynh em Lý Mục Dương, đây là quyết định của trường học, mong rằng chị đừng làm chúng tôi cảm thấy khó xử, đừng để con mình quỳ trên mặt đất.” Như vậy người khác sẽ cảm thấy giáo viên bọn họ quá mức vô tình. 

Nhưng chủ nhiệm vẫn chỉ nói miệng thôi, cũng chẳng ra tay ngăn chặn hành vi của mẹ Lý. 

Bị chủ nhiệm trưởng kích thích, mẹ Lý giọng the thé nói: “Tôi gây khó xử, khi dễ các người? Là các người làm chúng tôi khó xử mới đúng. Các người chỉ chú trọng thành tích, không chú trọng sự trưởng thành của thằng bé. Các người không xứng làm giáo viên, không xứng giáo dục người khác. Các người có quyền lợi gì không cho một đứa nhỏ đi học? Chúng tôi không chuyển trường, nó không có lý do gì phải đi cả!” 

Từ góc nhìn của Nhan Ký Vân, cậu có thể hiểu mẹ Lý làm vậy là vì con mình. Nhưng cậu không ủng hộ cách mà đụng chuyện một cái là lôi con ra đánh của bà ta. 

Hiện tại có thể xâu chuỗi lại, Lý Mục Dương bởi vì sinh bệnh nên làm giải phẫu, sau khi trở về không theo kịp chương trình học nên mới bị cả bạn bè lẫn phụ huynh xa lánh. 

Trường tiểu học Quang Minh là một trường trọng điểm. Trên đường đến trường, cậu đã nhìn thấy hàng loạt căn nhà cần cho bán. Những căn nhà đó đều có khởi điểm ít nhất là năm vạn, có thể nói được phép tới trường này học cũng đã không dễ dàng gì. Mẹ Lý là một chủ gia đình. Ba Lý nhìn cũng không giống như ông lớn nào, chắc chắn không phải là bá tổng gì đó. 

Chủ nhiệm lớp cô Triệu đẩy đẩy kính mắt, vẻ mặt trừ bỏ nghiêm túc còn lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. 

“Mẹ Lý, hiện tại Mục Dương không theo kịp tiến độ, chúng tôi cũng không muốn để em ấy phải lưu ban. Theo tôi quan sát, ngày thường em ấy cũng không tích cực tham gia hoạt động tập thể, quan hệ với bạn học cũng không tốt, càng khỏi phải nói đếm thành tích luôn đứng cuối bảng. Những phụ huynh khác đã nhiều lần phản ánh việc này làm ảnh hưởng đến con em nhà họ, cho nên chúng tôi mới đưa ra quyết định này. Hy vọng chị có thể thông cảm.” 

Đương nhiên mẹ Lý không tiếp thu: “Các người là đang kỳ thị, không nghiêm túc dạy bảo học sinh. Bây giờ lại đem đổ ngược trách nhiệm lên đầu con tôi, họ có chắc là con bọn họ không có vấn đề không? Bọn họ mới là vấn đề lớn nhất! Bọn họ ai cũng xem thường người khác, con bọn họ cũng không được dạy bảo tốt. Các người đáng lẽ nên quản bọn họ mới đúng!” 

Tầm mắt Nhan Ký Vân rơi vào Lý Mục Dương đang gục mặt. Nó tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi văn phòng đang ồn ào nhốn nháo này chút nào, vẫn yên lặng quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm sàn nhà. Hai mắt nó vô cảm, nó đã quá quen với hoàn cảnh này. Mẹ của nó vẫn luôn gào rống, chủ nhiệm lớp của nó luôn nghiêm túc không có chút tình người, mọi người đều có thể quyết định thay nó. Nó giống như con cá nằm trên thớt, vừa không thể phản kháng vừa bất lực. 

Mẹ Lý bắt đầu vung tay, đem sách bài tập trên bàn cô Triệu đẩy ngã xuống đất. 

Cô Triệu ngăn bà ta lại: “Vị phụ huynh này, có gì chúng ta có thể từ từ thương lượng!” 

Mẹ Lý rống giận: “Thương lượng cái rắm! Các người khi đang dễ người khác thì có!” 

Bà ta điên cuồng quăng ném đồ vật trong văn phòng. Các giáo viên khác tiến lên can ngăn, nhưng sức lực của mẹ Lý không nhỏ, bà ta còn bị chủ nhiệm khối và chủ nhiệm lớp chọc giận, vài giáo viên nữ căn bản không ngăn nổi bà ta. 

Đối với sự ầm ĩ này, Nhan Ký Vân không quan tâm. Cậu từ phía sau chậu hoa đi tới gầm bàn gần chỗ Lý Mục Dương nhất, nâng chân vỗ vỗ cánh tay đặt trên đùi của nó.

Lý Mục Dương tựa như con búp bê bị hư, nhưng khi nó nhìn thấy Nhan Ký Vân, cảm nhận được móng vuốt xinh đẹp và độ ấm của thịt lót dưới chân, đôi mắt nó cũng bắt đầu có độ ấm, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn chút ít. 

Nó thì thầm: “Hạt Mè, sao cậu lại ở đây?” 

Nhan Ký Vân dùng móng vuốt bấu nhẹ vào quần của nó, đầu hướng ra phía cửa. 

Lý Mục Dương hiểu ý cậu. Nó nhìn thoáng qua người mẹ đang điên loạn, rồi lại nhìn mèo đen trước mặt, nó cảm thấy không thể để cho người khác biết Hạt Mè ở đây được, bọn họ sẽ đem Hạt Mè đi!

Nó ra một cái quyết định mà nó sẽ không bao giờ làm, bế Nhan Ký Vân lên liền chạy ra cửa, hoàn toàn mặc kệ người mẹ và giáo viên phía sau ầm ĩ đến mức nào. 

Chủ yếu là, nó quen rồi. 

Cùng lúc đó, một cái chậu nhỏ bằng gốm ném vào chỗ Lý Mục Dương vừa quỳ. 

Nhan Ký Vân nhìn chậu hoa nát bấy dưới sàn, đất và hoa vương vãi khắp nơi. 

Nếu Lý Mục Dương chỉ chậm một chút thôi, cái chậu hoa kia chắc chắn sẽ đập trúng nó! 

May mắn rằng nó chạy lẹ, bằng không giá trị sinh mệnh của nó lại càng thấp hơn. 

Mà lúc này, cô bé tóc ngắn giả trang thành lao công đang đứng ở cửa, cô đẩy xe đồ đến đây, chặn tầm nhìn của mọi người để Lý Mục Dương thuận lợi rời đi. 

Nam nhân tóc đỏ cải trang làm bảo an liền vọt vào: “Là ai gây chuyện?”

Văn phòng liền ồn như cái chợ, mấy giáo viên la oai oái lên: “Bảo an, mau khống chế vị phụ huynh này đi, bà ta điên rồi!” 

Vương Miên và Dương Tuyết đã ở bên ngoài nghe hết nội dung cãi nhau của mẹ Lý và giáo viên. Mặc kệ mẹ Lý đối xử với Lý Mục Dương thế nào, nhưng ít nhất bà ta đã bảo vệ con mình. Hơn nữa lệnh của trường học cũng quá mức trơ trẽn nên cậu ta không đi ngăn mẹ Lý, ngược lại cố ý ngăn giáo viên lại. Bây giờ rõ ràng là đang khi dễ phụ huynh và học sinh! 

Cô Triệu và chủ nhiệm khối bị cản lại, mẹ Lý cũng không ném đồ lung tung nữa mà đâm về phía bọn họ. Hai người kia rốt cuộc cũng không giữ được vẻ mặt giả nhân giả nghĩa nữa, hai người bị bà ta dùng trán đập vào đầu, sưng đỏ lên, nghe tiếng va chạm thôi cũng thấy đau. 

Vương Miên lúc này mới đè mẹ Lý lại, cậu ta nén cười, cố ý xụ mặt hỏi: “Cô giáo à, cô không sao chứ? Tôi sẽ đem vị phụ huynh này ra ngoài liền, có cần báo cảnh sát không?” 

Các giáo viên biết mình đuối lý, chủ nhiệm khối nói: “Nếu để các học sinh thấy thì không tốt, không cần báo cảnh sát đâu.” 

Vương Miên lúc này mới mang mẹ Lý đang không ngừng giãy giụa ra ngoài. Móng tay mẹ Lý rất dài, thiếu chút nữa cào trúng mặt Vương Miên. 

Biết bản thân chỉ đang cải trang, Vương Miên lập tức mang mẹ Lý ra khỏi văn phòng. Chờ cho đến khi giáo viên nhận ra gương mặt của cậu ta xa lạ thì cậu ta đã đi xa rồi. Bất quá, cậu cũng không phải nhân viên an ninh chân chính, không thể đưa mẹ Lý ra cổng trường được. Nên cậu ta cùng Dương Tuyết hợp lực, đánh ngất rồi để bà ta ở phòng chứa đồ. 

Vương Miên đột nhiên hỏi Dương Tuyết: “Lý Mục Dương đâu?” 

Dương Tuyết cười một cái. Cô kéo mảnh vải màu lam trên xe đẩy lên một chút: “Chỉ là một thằng nhóc thôi mà, chẳng lẽ tôi đối phó không được? Để nó nằm yên ở chỗ này là được, chờ tan học thì trực tiếp đưa nó về nhà!” 

Bên trong xe là Lý Mục Dương đang bất tỉnh. 

Vương Miên tặng cô một ngón tay cái: “Dương Tuyết, cô thật thông minh, phó bản cũng không nói không thể trói vai chính lại.” 

Vương Miên đặt Lý Mục Dương lên đệm, để nó nằm cùng một chỗ với mẹ nó. 

Cậu ta thấy Lý Mục Dương có chút không đúng: “Sao bụng của nó phồng lên vậy?” 

Dương Tuyết nói: “Lúc nó mới ra thì đang ôm một con mèo. Con mèo đen đó vẫn luôn đi theo nó không chịu rời đi. Buổi sáng tôi đã biết cặp sách của thằng bé có gì đó, hẳn là con mèo này đi.” 

Nhan Ký Vân biết Dương Tuyết, có chút ấn tượng tốt. Cô thân thủ dứt khoát, lúc sáng cực kỳ tích cực ứng phó với những nguy hiểm bất ngờ, hoàn toàn không giống kiểu người thừa nước đục thả câu cướp thành quả của người khác. 

Cậu cũng không bất ngờ khi Dương Tuyết đánh ngất Lý Mục Dương. Nếu cậu bị phát hiện, cậu cũng không cần phải chạy. Dù sao cũng là một con mèo, sẽ không ai nghĩ đến việc cậu là người chơi. 

Nam nhân tóc đỏ nhìn Nhan Ký Vân từ trong áo khoác Lý Mục Dương chui ra, giật mình hoảng sợ, sau khi phát hiện chỉ là một con mèo thì hơi kinh ngạc, tiếp theo là kinh hỉ. 

“Là mèo nhỏ, đôi mắt của nó cũng đẹp quá đi. Mèo con, lại đây cho chú ôm một cái nào~” 

“Vương Miên, cậu không đụng được nó đâu, nó rất kiêu ngạo.” 

Vương Miên duỗi tay muốn gãi cằm bé mèo đen, kết quả cậu ta bị Nhan Ký Vân cào, sau đó chạy ra phía sau Dương Tuyết đứng. 

“Đàn ông mạnh mẽ và mèo con là tuyệt phối. Nhưng sao mèo nhỏ hung dữ vậy?” 

Nhan Ký Vân khó chịu cực kỳ, thấy nam nhân tóc đỏ muốn đuổi theo mình liền nhảy lên muốn khiêu chiến. 

Vương Miên bám riết không tha. Nhưng Nhan Ký Vân một cái liếc mắt cũng không cho, nhảy lên cây sào trên cao đứng nhìn xuống. 

Vương Miên chỉ có thể nhìn mèo than thở: “Tôi phải cam chịu số phận bị chó mèo ghét cả đời sao?” 

Tai Nhan Ký Vân nghe được tiếng bước chân, khoảng năm người. Cậu nghĩ một chút liền nhảy ra phía sau đệm nhảy cao ngồi. 

[Phòng phát sóng trực tiếp] 

“Cười chết, cậu ta sẽ hối hận!” 

“Thì ra ước muốn của người chơi khác đơn giản như vậy.” 

“Thật muốn nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của mấy người này sau khi phát hiện mèo con là người chơi!” 

“Lúc mèo nhỏ chui ra từ áo khoá của Lý Mục Dương, biểu tình của nó vô tội lại mê mang, đáng yêu muốn chết! Tôi đã chụp màn hình rồi.” 

“Cậu xác định không phải mèo nhỏ đang cảnh giác sao?” 

“Chúng ta còn chưa được sờ mèo, làm sao tới lượt tên mãnh nam này? Mèo nhỏ còn cho cậu ta một cái tát!” 

Khi Vương Miên định xuống tay với Nhan Ký Vân lần nữa thì cửa phòng thiết bị thể dục lại mở ra, là thiếu niên mặc hoodie, theo sau còn có bốn đồng đội người khác. 

Tay của thiếu niên mặc hoodie đang bị trói phía sau. 

Vương Miên và Dương Tuyết lập tức lấy dao gấp trên người ra. 

Nhan Ký Vân tìm một nơi tối tồi ngồi, muốn nhìn xem hai tổ đội người chơi sẽ tranh cãi như thế nào. 

Đầu trọc có thân hình cường tráng tựa Vương Miên là tên cầm đầu, nhưng hắn ta không cao bằng Vương Miên, răng lại còn vàng: “Đem Lý Mục Dương giao ra đây. Nếu không chỉ cần một gậy thôi thì đồng đội của mày sẽ chết.” 

Vương Miên cười nhạo: “Đem Lý Mục Dương giao cho tụi mày? Sợ là không quá nửa phút giá trị sinh mệnh của nó sẽ thành không.” 

Đầu trọc: “Tụi tao nhiều người, dư sức bảo vệ nó.” 

Dương Tuyết xoay con dao trên tay, nhanh đến hoa cả mắt, có tính uy hiếp cực lớn. 

Cô nói: “Có tụi tao thì Lý Mục Dương mới rời trường an toàn được.” 

Đầu trọc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dương Tuyết, liếm liếm môi: “Người đẹp à, tôi có thể buông tha cho cô, chỉ cần cô giao người ra đây thôi.” 

Dương Tuyết bị động tác của đầu trọc làm cho ghê tởm, nhưng vẫn như cũ không dao động: “Không có khả năng.” 

Đầu trọc: “Xem ra tụi mày hiểu Lý Mục Dương ít nhiều gì cũng có quan hệ với tích phân.” 

Dương Tuyết né tránh vấn đề nói: “Bộ nhiệm vụ chính không viết rành mạch sao, còn phải hỏi nữa à?” 

Nhan Ký Vân: Tôi cũng không biết. 

Đầu trọc tiếp tục nói: “Xem ra bọn bây cũng biết nếu thời gian ở cùng Lý Mục Dương càng dài thì số lần bảo vệ nó cũng càng nhiều, đạt được nhiều tích phân hơn.”

Dương Tuyết không phản bác: “Nếu các người bảo hộ Lý Mục Dương bằng thực lực mà không phải đi đoạt người của bọn tôi thì cũng coi như đang cạnh tranh công bằng.” 

Đầu trọc ha hả nói: “Xin lỗi nhé, bọn tao không muốn cùng mày cạnh tranh công bằng. Tích phân của phó bản có giới hạn, người càng nhiều thì chia càng ít, chỉ có khi tụi bây biến mất, tích phân của tụi tao mới có thể tăng.” 

Vương Miên không kiên nhẫn nói: “Vậy còn nói nhiều như thế làm gì hả!” 

Vừa dứt lời, thiếu niên mặc hoodie đột nhiên dùng ót đập vào đồng đội của đầu trọc. Người nọ bị đau, thiếu niên mặc hoodie nhân cơ hội liền chạy tới chỗ Vương Miên, cô liền cắt đứt dây thừng trên tay anh ta. 

Đầu trọc nổi giận: “Lên!” 

Cứ như vậy, hai phe người chơi ở trong phòng thiết bị thể dục của trường học đánh nhau. 

Ba đấu bốn nhưng sức chiến của hai bên ngang hàng. 

Thừa dịp hai bên đang đánh nhau túi bụi, Nhan Ký Vân lặng lẽ đi đến chỗ Lý Mục Dương, dùng chân vỗ vỗ mặt nó. 

Lý Mục Dương bị đánh thức, vừa mở mắt đã thấy Nhan Ký Vân, lại nghe được âm thanh đánh nhau bên cạnh liền sợ tới mức vội vã ôm Nhan Ký Vân vào lòng. 

Ngày thường, nó là một thằng nhóc có cảm giác tồn tại tương đối thấp. Nên khi thấy hiện trường đánh nhau, nó lặng lẽ từng chút một đi về phía cửa, sau đó rời khỏi phòng thiết bị thể dục. 

Chờ sau khi bảy người đánh xong thì phòng thiết bị thể dục chỉ dư mỗi mẹ Lý đang bất tỉnh. 

Dương Tuyết đá vào chân tên đầu trọc đang nằm dưới đất, hỏi Vương Miên và thiếu niên mặc hoodie: “Lý Mục Dương chạy đi đâu rồi!?” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp