Có thấy mèo nhà tôi đâu không?

Chương 5: Băng keo cá nhân


2 tuần

trướctiếp

Sau khi Nhan Ký Vân chạy ra từ phòng an ninh cũng không có bắt gặp đám học sinh tiểu học đuổi theo cậu. Có khả năng là bởi vì chuông gần reo rồi nên họ tranh thủ về lớp trước. Thừa dịp xung quanh đâu đâu cũng vắng vẻ, cậu chạy xuống lầu, một lần nữa chui vào vườn hoa. 

Nhưng cậu vừa đến, nhóm Vương Kỳ Kỳ lại phát hiện ra cậu. Bọn họ chưa rời đi, vẫn ở dưới lầu tìm cậu từ nãy đến giờ. 

“Vương Kỳ Kỳ, tớ vừa mới thấy mèo đen chạy xuống dưới!”

“Đâu?” Vương Kỳ Kỳ nhìn qua vị trí bạn học đang chỉ.

“Nơi đó, ở vườn hoa!”

Nhan Ký Vân không nghĩ mình lại bị tìm thấy, cậu phải tìm cách chạy!

Vương Kỳ Kỳ đi về phía vườn hoa. 

“Tụi bây tránh ra, để tao tự bắt nó.”

Nhan Ký Vân không thể để Vương Kỳ Kỳ bắt cậu được. 

Cậu cố ý dùng đuôi mình dụ đối phương. Cái đuôi lắc qua lắc lại làm mấy cái cây xung quanh cũng đung đưa theo. Cậu chắc chắn đám học sinh kia sẽ cái mắc bẫy này.

Vương Kỳ Kỳ là một người cực kỳ khoác lác nên mấy bạn học khác không dám tiến lên. Thằng nhóc nhìn chằm chằm vào hướng mèo đen đi, vây khốn Nhan Ký Vân. 

“Ở đây này ở đây này! Tớ vừa thấy cái đuôi của nó!”

“Tránh ra, để tao.” Vương Kỳ Kỳ hưng phấn xoa xoa tay. Thằng nhóc lặng lẽ tiến lại, vươn tay ác ý muốn bắt cái đuôi mèo. 

Nhưng thằng nhóc không bắt được đuôi mèo!

Đuôi của Nhan Ký Vân hướng về phía khác một chút, tay của Vương Kỳ Kỳ ngay cả lông cũng chạm không được, ngược lại bị sự chuyển hướng đột ngột của cái đuôi làm cho thiếu chút nữa ngã vào trong vườn hoa. 

Cậu lại thay đổi hướng đuôi của chính mình, tiếp tục đong đưa. Vương Kỳ Kỳ đương nhiên lại tiếp tục cắn câu. Thằng nhóc bò trên mặt đất, chỉ một chút nữa thôi là bắt được đuôi mèo. 

Nhan Ký Vân nắm chắc khoảng cách, Vương Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ không với tới cậu. 

Vương Kỳ Kỳ dù cố gắng thế nào cũng không bắt được, lập tức bị Nhan Ký Vân chọc cho tức lên. 

“Cái con mèo đáng chết này!”

Thằng nhóc quyết định nhảy vào vườn hoa, dùng bạo lực bắt mèo. 

Mà Nhan Ký Vân lúc này đã tính kỹ trọng lượng của Vương Kỳ Kỳ lẫn quyết tâm muốn bắt mình của thằng nhóc. 

Lúc Vương Kỳ Kỳ nhảy vào vườn hoa cũng là lúc thằng nhóc dính kế. Cậu chạy đi, Vương Kỳ Kỳ đuổi theo. Nhưng Vương Kỳ Kỳ béo, đi ba bước ngã hai lần, người của thằng nhóc thiếu chút nữa bị hoa ở đó làm trầy da. 

“Mẹ nó con mèo đáng chết! Quần áo mới của tao đều bị mày làm hỏng rồi!”

Vương Kỳ Kỳ bị chọc giận, ở vườn hoa chạy tới chạy lui, cũng mặc kệ bản thân đạp gãy bao nhiêu hoa rồi. 

Nhan Ký Vân đổi hướng, chạy về phía ba cái tượng đồng ở giữa vườn hoa. Vương Kỳ Kỳ đuổi theo, mang theo vẻ mặt “hôm nay tao nhất định phải bắt được mày”.

Một người một mèo cứ như vậy vòng qua vòng lại bên mấy pho tượng. Khi Vương Kỳ Kỳ dừng lại để thở, Nhan Kỳ Vân nhảy lên khuỷu tay của bức tượng đồng thứ hai. Cậu nhìn xuống Vương Kỳ Kỳ, thằng nhóc cảm thấy mình bị khiêu khích, phẫn nộ nhào về hướng mèo đen. 

Thằng nhóc đánh giá sai tính linh hoạt của bản thân, thân thể mập mạp nhào lên tượng đồng, đầu của Vương Kỳ Kỳ đập vào chỗ khuỷu tay. “Bốp” một tiếng, thằng nhóc dùng sức quá lớn, đụng đầu xong liền trợn trắng mắt ngã xuống bất tỉnh.  

Nhan Ký Vân liếc nhìn tiểu mập một cái. Quả nhiên không uổng công cậu tốn nhiều sức đối phó Vương Kỳ Kỳ, nếu bất tỉnh rồi thì sẽ không làm phiền Lý Mục Dương nữa. 

Cậu nhẹ nhàng đáp đất, nhanh chóng biến mất ở gần đó. 

Chuông vào lớp vang lên. Trong khi các học sinh khác chạy về lớp thì mấy bạn học đi chung với Vương Kỳ Kỳ không ngừng tìm kiếm thằng nhóc, không rõ bạn học bọn nó sống chết.  

[Hệ thống: Nhan Ký Vân đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Giải treo thưởng của Vương Kỳ Kỳ”. Phần thưởng sẽ được phát sau khi phó bản kết thúc.]

Thời gian đếm ngược của nhiệm vụ dừng ở “03:22”, từ máu chảy đầm đìa chuyển sang sắc xám, dần dần biến mất trong mắt Nhan Ký Vân. 

Người chơi khác: “...”

Nhiệm vụ này tại sao nói bắt đầu liền bắt đầu, muốn kết thúc liền kết thúc?

Chuyện gì vậy? Họ bị hệ thống chơi à?

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Bé mèo vậy mà làm Vương Kỳ Kỳ hôn mê! Quá thảm.”

“Tôi cảm thấy Vương Kỳ Kỳ chết do béo. Đầu nó trực tiếp đập vào khuỷu tay của bức tượng đồng mà, khẳng định sẽ chảy máu. Nếu không chữa kịp thì sẽ có khả năng tử vong.”

“Không hổ là chủ phòng mà tui coi trọng, quá kinh hỉ.”

“Tui thích nhất lúc mèo nhỏ vẩy đuôi á, dễ thương xỉu. Bé mèo mau dùng đuôi mình câu dẫn tui đi, tui nhất định sẽ không mắc mưu!”

“Tôi cũng muốn khen một chút, quá vui sướng!”

“Mau tới xem người khác thử đi, họ cực kỳ hoang mang luôn!”

Lúc này, bởi vì NPC đội trưởng đội bảo an đuổi theo thiếu niên tạo nên động tĩnh lớn, nên phần lớn người chơi không chú ý tới sự kiện học sinh tiểu học bắt mèo đến ngất xỉu bên này. Tất cả chỉ gói gọn trong thông báo nhiệm vụ kết thúc của hệ thống nên cũng không nghĩ nhiều. 

Người chơi vẫn tiếp tục chú ý tới Lý Mục Dương, bảo hộ Lý Mục Dương mới là nhiệm vụ hàng đầu. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ chính thì thông quan phó bản thất bại, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.  

Nhan Ký Vân và người chơi đang tìm cậu đều nhận được thông báo giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm.  

Đa số người chơi đều có chút khó hiểu, chẳng phải vừa bắt đầu đi học sao? Tại sao giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương lại giảm?

“Tất cả người chơi đều lo đi tìm Nhan Ký Vân sao? Không ai chú ý tới Lý Mục Dương hết hả?”

“Lý Mục Dương không phải đang trên lớp sao? Hiện tại nếu chúng ta lộ diện thì sẽ bị phát hiện. Mọi người đều cảm thấy sẽ bắt được Nhan Ký Vân trong mười phút mới chạy đi tìm hắn, ai biết tự dưng Lý Mục Dương trong thời gian ngắn như vậy lại bị thương.”

“Tôi vừa bị NPC đội trưởng đội bảo an phát hiện, hiện tại còn đang bị gã đuổi theo đây nè.”

“Đi, đi xem chuyện của Lý Mục Dương thực hư ra sao.”

“Được. Nếu để giá trị sinh mệnh cứ luôn tụt xuống như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ thất bại hết!”

Nhan Ký Vân tìm một vị trí vừa không bị phát hiện, vừa thấy được Lý Mục Dương để ngồi. Dù sao cậu cũng là một con mèo, xuất hiện trong trường cũng không phải chuyện quá lạ vì ở đâu mà chẳng có mèo hoang. 

Bất quá lúc này cậu không quang minh chính đại leo lầu nữa mà vòng đến sau dãy A quan sát địa hình, sau đó tìm được cửa sổ của các phòng học. Vừa vặn đối diện lớp 4-6 của Lý Mục Dương có một cái cây, Nhan Ký Vân lấy đà nhảy lên cây, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng hoàn toàn không gây ra tiếng động nào. 

Lớp 4-6 đang có tiết ngữ văn, nó vẫn còn ở trong lớp, cũng không có bị chủ nhiệm kêu đi. Tuy nhiên, trán của nó đang bị thương. 

Lý Mục Dương đang bị giáo viên Văn phạt đứng, cô ta đã làm cái gì với nó vậy?

Nhan Ký Vân bất động ngồi xổm quan sát. Trên bàn của mỗi học sinh đều có một bài thi, vết thương trên trán chắc chắn là do bị đánh. Cậu nhìn sang cô giáo đang đứng ở bảng đen, đột nhiên cảm thấy có chút khó tả. 

Cô ta mang kính, còn trẻ, tầm 24-25 tuổi. Vóc dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, thoạt nhìn văn nhã thật, không thể ngờ thế mà lại là tên cuồng bạo lực. 

Giờ phút này cô ta còn chưa nguôi giận. 

Nhan Ký Vân vểnh tai lên nghe bọn học sinh thì thầm. 

“Lý Mục Dương làm bài chỉ được có 35 điểm, cậu ta học ngữ văn quá dở.”

“Lần trước tớ vào văn phòng nộp bài tập cho cô Triệu, tớ nghe cô ấy nói nếu lần này cậu ấy thi không đạt tiêu chuẩn sẽ phải thôi học.”

“Đáng lẽ cậu ta phải thôi học từ sớm rồi. Mỗi lần tớ nhìn thấy yết hầu của cậu ta liền cảm thấy sợ hãi. Vết sẹo của cậu ta nhìn y như miệng rắn độc ấy, rất đáng sợ.”

Nhan Ký Vân nghe bọn nhỏ nói chuyện phiếm liền hiểu ra mọi chuyện. Bởi vì thành tích thi lần này của Lý Mục Dương không đạt yêu cầu nên bị giáo viên phạt, thậm chí còn ném phấn vào đầu nó. 

Giáo viên Văn tiếp tục giảng bài, Lý Mục Dương được phép về chỗ. Nó khóc lóc, máu hoà vào nước mắt từ từ chảy xuống, nó lấy tay không lau, cứ thế hỗn hợp trây ra gần nửa khuôn mặt. 

Mà lúc này, một bóng người quen thuộc đi ngang qua lớp 4-6. 

Nhan Ký Vân trừng lớn hai mắt. Đó là mẹ Lý, xem ra chủ nhiệm thật sự gọi phụ huynh. 

Kết hợp với đối thoại vừa rồi của hai học sinh, Nhan Ký Vân cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. 

Lúc cậu còn là người, cậu là một người yêu thích game online, bất kỳ loại trò chơi nào cũng từng tiếp xúc qua. Giống như bối cảnh của phó bản này là một câu chuyện cũ ở quá khứ, hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng của Lý Mục Dương hiện giờ có liên quan đến gia đình nó. 

Mẹ Lý đi vào văn phòng, phía sau còn có hai người chơi cải trang thành giáo viên. Bọn họ cũng phát hiện ra sự tồn tại của mẹ Lý, muốn theo bà ta thu thập manh mối cốt truyện chính, tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến sự tụt dốc của giá trị sinh mệnh. 

Lúc nào Nhan Ký Vân cũng có thể nghe lén nên cậu không quá nóng nảy lộ diện trước mặt mẹ Lý, ngược lại nhảy sang một cái cây khác chạy đi. 

Cách giải quyết vấn đề duy nhất hiện tại là giúp Lý Mục Dương cầm máu. 

Trường học chia làm bốn dãy, có khu dạy học và căn tin. Trong đó khu dạy học lại chiếm hết ba dãy: dãy Khởi Hàng, dãy Sùng Thực, dãy Cầu Chân, căn tin trường ở dãy còn lại - dãy Văn Hương. Năm nhất năm hai học ở dãy Khởi Hàng, năm ba năm tư thì học ở dãy Sùng Thực, còn năm năm năm sáu học ở dãy Cầu Chân. 

Nhan Ký Vân tìm được bản đồ, phòng y tế nằm ở lầu một dãy Cầu Chân. Cậu đi sát vào tường, nhẹ nhàng đi về dãy học đối diện, rất nhanh đã tìm được phòng y tế. 

Cửa sổ phòng y tế đang mở, Nhan Ký Vân thấy không có người liền nhảy lên cửa sổ. Cậu tìm được băng keo cá nhân trên kệ thuốc, cái khác cũng chưa chắc lấy được nên không bằng lấy cái thực dụng nhất. Băng keo cá nhân chưa được tách sẵn nên cậu trực tiếp ngẫm cả dây đi. 

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Được người khác giới thiệu qua đây. Tôi muốn hỏi là sao mèo nhỏ thông minh vậy? Nó làm sao biết được băng keo cá nhân có thể cầm máu?” 

“Chưa xem phó bản này bao giờ. Nhưng nếu mèo nhỏ giúp vai chính cầm máu thì sẽ như thế nào?”

“Đương nhiên là sẽ tốt hơn. Thanh máu của Lý Mục Dương tụt rất nhanh, băng keo cá nhân vừa vặn cầm máu giúp cậu ta. Nếu người chơi không tìm thấy băng keo cá nhân trong vòng một giờ thì Lý Mục Dương sẽ chết trước khi tan học.”

“Sao mèo nhỏ biết phải đi tìm băng keo cá nhân vậy? Nó thông minh y như con người vậy!” 

“Mấy người đều là phản đồ, không phải chúng ta đến đây là để xem người khác đổ máu sao?”

“Biết là vậy nhưng mà, tôi cũng muốn thấy mèo nhỏ sống sót. Nếu có máy đo IQ ở đây thì tôi cũng muốn cho nó thử một chút.”

“Mèo nhỏ thông minh thật, nhưng cũng đừng quên bác sĩ Trì ở phòng y tế rất khó đối phó.”

“Lầu trên đừng có nói xui xẻo như vậy!”

Nhan Ký Vân trong lúc lấy đà chuẩn bị nhảy cửa sổ rời đi thì có người nắm cổ kéo cậu lại, khán giả trong phòng lập tức như ngồi trên đống than. 

Nhan Ký Vân: “...” Thân thể mất đi điểm lấy đà. 

Một giọng nói trầm thấp thuộc về nam nhân vang lên, nhìn vật trong tay mèo con một cách hứng thú: “Tôi nhớ là trường học không có mèo hoang, cậu tới từ nơi nào vậy? Đã vậy còn là tới trộm đồ.”

Bác sĩ Trì có một đôi mắt đào hoa, khoé mắt nhếch lên, trông như đang cười nhưng trong mắt không hề có độ ấm, ngược lại lạnh băng như rắn nhìn mồi.

“Để tôi xem cậu trộm cái gì. À, băng keo cá nhân, cậu lấy cái này làm gì cơ?”

Nhan Ký Vân không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bác sĩ Trì. Bốn chân cậu buông thõng xuống, đối phương giống như rất hiểu về cấu tạo của mèo, cậu chỉ có thể tìm cơ hội thoát ra. 

Bác sĩ Trì thân mặc áo blouse trắng, nhưng lại không cảm thấy mèo đen sẽ làm dơ áo mình chút nào: “Vật nhỏ, kêu hai tiếng cho tôi nghe một chút.”

Nhan Ký Vân còn chưa từng kêu trước mặt con sen, càng đừng nói đến NPC đối diện. 

Bác sĩ Trì duỗi tay muốn lấy băng keo cá nhân lại nhưng mèo đen không chịu há mồm. Không lấy lại được, gã cũng không nóng nảy. 

“Dù sao tôi cũng đang chán, có mèo làm bạn cũng không rồi.” Gã đánh giá mèo đen một chút, hơi kinh ngạc nói, “Được nuôi cũng tốt ấy chứ, hẳn là sẽ không rớt lông đi. Bất quá tôi không thích động vật có lông, nếu nuôi cậu thì phải cạo hết của cậu trước đã.”

Nhan Ký Vân không ngờ đối phương muốn cạo lông mình. Lông cậu đều dựng đứng cả lên, điên cuồng vặn vẹo thân thể, dùng sức hoạt động tứ chi. 

Bác sĩ Trì không nghĩ tới việc mèo đen sẽ phản kháng, bốn chân bắt đầu cào loạn, chân sau dùng sức đá vào phần trên bụng, chân trước cào rách da tay gã. Gã bị đau liền buông tay thả mèo đen xuống.

Nhan Ký Vân phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, động tác lưu loát không lấy nửa điểm hoảng loạn, ngậm băng keo cá nhân biến mất. 

Bác sĩ Trì nhìn máu trên tay, đi đến cửa sổ nhìn hướng mèo đen rời đi, nheo mắt: “Còn rất thông minh.”

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Bác sĩ Trì quả nhiên là một tên biến thái, vậy mà lại muốn cạo trụi mèo nhỏ!”

“Bé mèo sẽ rụng lông?”

“Mèo nhỏ hung quá, vậy mà thoát khỏi bác sĩ Trì. Tôi muốn thấy hình ảnh bác sĩ Trì cột mèo nhỏ vào giường bệnh cơ! Càng máu me càng đẹp.”

Sau khi rời khỏi phòng y tế, Nhan Ký Vân chạy thẳng đến lớp 4-6.

Mà lúc này Lý Mục Dương vẫn đang có tiết, cậu ngồi xổm trên cây chờ nó. Khi thấy Lý Mục Dương đứng dậy đi vệ sinh, cậu mới chạy theo.  

Tới gần cửa sổ gần WC, Nhan Ký Vân từ trên cây nhảy qua, chờ Lý Mục Dương tới liền dùng đầu đụng vào người nó, cũng đem băng keo cá nhân ngậm trong miệng ném xuống. 

Nhan Ký Vân sợ sẽ kích phát nhiệm vụ cùng loại với “Giải treo thưởng của Vương Kỳ Kỳ” nên sau khi đưa đồ nên chỉ ở một lát, nhìn Lý Mục Dương, dùng chân trước chỉ chỉ trán mình. 

Lý Mục Dương hiểu được thiện ý của Nhan Ký Vân, niết niết băng keo cá nhân trong tay rồi dùng sức gật đầu. 

“Tớ sẽ dùng.”

Để mèo đen xuất hiện ở chỗ này thì quá kỳ, nên Nhan Ký Vân lập tức nhảy cửa sổ chạy ra ngoài. 

Lý Mục Dương trong WC dùng đạo cụ “Băng keo cá nhân” dán lên miệng vết thương của mình, trên trán liền không còn chảy máu nữa, giá trị sinh mệnh của nó cũng dừng ở 66%. 

Những người chơi khác đều thở phào nhẹ nhõm, bảo vệ được nhiệm vụ chính rồi!

Bọn họ còn đang suy nghĩ làm cách nào để tiếp cận Lý Mục Dương, chưa kịp làm gì thì giá trị sinh mệnh đã ngừng giảm. 

Cùng lúc đó, bọn họ lại nghe thấy thông báo của hệ thống.

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +30] 

“Lại là Nhan Ký Vân.”

“Rốt cuộc là hắn vừa làm gì vậy?”

“Độ hảo cảm của NPC là cải trắng sao? Muốn lấy là có hả!”

Hiện tại là phó bản mười người, họ phải hợp tác với nhau, những cũng sẽ có người chơi này đối đầu người chơi khác. Hệ thống không hổ là hệ thống, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội hợp tác cùng nhau. 

Vài phút sau, cô Triệu đột nhiên xuất hiện, kêu Lý Mục Dương lên văn phòng. 

Người chơi đang nhìn chằm chằm mẹ Lý bắt đầu cung cấp tin tức. 

Nhan Ký Vân nhảy xuống tầng dưới, cậu thấy nam nhân tóc đỏ đang giả làm bảo an nhỏ giọng nói vào bộ đàm: “Lý Mục Dương bị chủ nhiệm lớp gọi đi rồi, mọi người phải thật cảnh giác!” 

Ở phía sau cậu ta, Nhan Ký Vân nhẹ nhàng đáp đất. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp