Có thấy mèo nhà tôi đâu không?

Chương 4: Giải treo thưởng của Vương Kỳ Kỳ


2 tuần

trướctiếp

Chủ nhiệm lớp 4-6 là cô Triệu tương đối nghiêm khắc. Hành vi và vẻ ngoài của cô ta đều như nhau, cứng nhắc không có gì thú vị. Cả tiết đầu Lý Mục Dương vẫn đứng ở ngoài cửa, nhưng cô ta vẫn không có chút đồng tình nào. 

Các thầy cô đi ngang qua Lý Mục Dương cũng không dám duỗi tay ra giúp, vì chuyện này xảy ra quá nhiều.

Sau khi hết tiết, Lý Mục Dương mới được vào lớp.  

Nhan Ký Vân không muốn ở mãi trong cặp sách của Lý Mục Dương, cậu thừa dịp không ai chú ý liền ló đầu ra khỏi cặp sách. 

Lý Mục Dương phát hiện liền vội đem đầu cậu nhấn trở về, nhỏ giọng nói: “Hạt Mè, đừng có đi ra. Thầy cô, không cho phép bọn tớ mang động vật nhỏ đến trường.”

Nhan Ký Vân còn muốn nỗ lực thêm xíu nữa, dù sao thì chủ nhiệm lớp cũng đi rồi, đây là cơ hội tốt nhất để rời đi. Lực tay của thằng nhóc cũng không bằng cậu, muốn tránh thoát cũng không khó. Nhưng vào lúc này, ngoài cặp sách lại truyền đến thanh âm của một đứa nhỏ khác. 

Lọt vào mắt cậu một cậu bé hơi tròn hơn so với bạn cùng lứa, thằng nhóc ngồi ở phía trên Lý Mục Dương. 

Vẻ mặt tiểu mập bá đạo, đoạt lấy cặp sách của Lý Mục Dương: “Lý Mục Dương, mày giấu cái gì trong cặp vậy? Cho tao xem nào!”

Nhan Ký Vân nghe tiểu mập nói chuyện liền đanh mặt lại. Lúc nhỏ, cậu ghét nhất mấy đứa hay khi dễ bạn học như thế này nên thấy đứa nào đánh đứa đó. 

Phó bản thế mà lại có trùm trường. 

Bất quá, nhìn tên phó bản cũng khá rõ chuyện này. Dù sao thì Lý Mục Dương cũng là một học sinh tiểu học, ở trường thì đương nhiên nhiều đứa loi choi thích làm đại ca. Bởi vì nhiệm vụ chính liên quan tới giá trị sinh mệnh, nên khẳng định Lý Mục Dương sẽ đối mặt với rất nhiều khó khăn. Nếu giá trị sinh mệnh giảm hết chẳng khác nào Lý Mục Dương sẽ tử vong, nó vừa chết phó bản sẽ đóng cửa. Mà người chơi như cậu sẽ có hậu quả như thế nào, hệ thống không nói rõ ràng. 

Nhưng dựa vào những chuyện xảy ra vào sáng hôm nay, kế tiếp phó bản vẫn sẽ có những sự việc làm cho giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm. 

Lý Mục Dương nghĩ đến Hạt Mè còn ở bên trong liền duỗi tay đoạt lại cặp sách.  

Mỗi lần tiểu mập khi dễ Lý Mục Dương đều không thấy nó phản kháng, mà tự dưng lúc này cặp sách lại bị lấy lại. Thằng nhóc ngẩn người, cảm thấy mình bị khiêu khích, vì thế nó hung ác cướp lấy cặp sách của Lý Mục Dương lần nữa. Hai tên tuỳ tùng phía sau, một đứa gầy một đứa lùn chạy lại hỗ trợ thằng nhóc đè Lý Mục Dương xuống. 

“Quả nhiên cặp sách của mày có cái gì đó.” Tiểu mập bạo lực mở cặp, chổng ngược cặp sách muốn đổ hết sách của Lý Mục Dương ra ngoài.

Khi thằng nhóc cho rằng bản thân có thể lấy được bảo bối của Lý Mục Dương thì một vật màu đen vọt ra từ trong cặp sách, hung hăng bấu cặp sách leo lên tay thằng nhóc, một cái móng vuốt thật mạnh cào lên mặt tiểu mập, để lại một vết máu. 

Trong lòng Nhan Ký Vân rất rõ, cậu chính là muốn giáo dục cái tên tiểu mập đã khi dễ Lý Mục Dương. 

Tiểu mập bị cào đến choáng váng: “Cái quái gì vậy!”

Có học sinh hô: “Là mèo, một con mèo đen!”

Bởi vì tiểu mập quá béo, nên nỗi đau khi bị cào đến tương đối chậm. Chờ thằng nhóc kịp phản ứng thì Nhan Ký Vân đã chạy đến cửa phòng học rồi.

Tiểu mập la oai oái lên: “A, đau chết mất! Nhanh lên, cản nó lại! Ai bắt được con mèo đen đáng chết kia tao sẽ lập tức chuyển khoản 500 tệ!”

Thằng nhóc quay đầu rống với Lý Mục Dương: “Lý Mục Dương, tao sẽ tính sổ mày và con mèo đen đáng chết đó một lượt! Tan học gặp tao!”

Tiểu mập cùng đám tuỳ tùng chạy ra khỏi lớp, mấy đứa quan tâm 500 tệ kia cũng chạy ra ngoài theo. 

“Vương Kỳ Kỳ, nếu bọn mình bắt được con mèo kia thì cậu nhớ giữ lời hứa đó.”

Tiểu mập Vương Kỳ Kỳ bụm mặt nói: “Tất nhiên. Nhớ rõ, phải bắt sống, tao muốn cột nó vào trên cây. Nó làm tao tức chết đi được!”

Sau khi Nhan Ký Vân chạy ra khỏi phòng học liền len lỏi qua đám học sinh bên ngoài chạy về phía WC. Cậu nhanh chóng chạy trên hành lang. 

Hiện tại đang là giờ giải lao, trên hành lang đầy rẫy những học sinh đang đùa giỡn. Bọn họ phải mất một lúc mới ý thức được tầng của bọn họ có một con mèo đen, mà đám nhóc Vương Kỳ Kỳ còn đang ở sau muốn đuổi cùng giết tận nó. 

Cùng lúc đó, hệ thống im lặng từ tối hôm qua tới giờ đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ. 

[Ngươi chơi Nhan Ký Vân kích phát nhiệm vụ ẩn “Giải treo thưởng của Vương Kỳ Kỳ”: Bắt được Nhan Ký Vân.]

[Nội dung chi tiết của nhiệm vụ: Trong mười phút, nếu người chơi bắt được Nhan Ký Vân đem đến trước mặt Vương Kỳ Kỳ sẽ được thưởng 500 tích phân. Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ không trừ tích phân nhưng sẽ cấm dùng đạo cụ trong một giờ. Bắt đầu tính giờ.]

Người chơi khác hoặc là đang trèo tường, hoặc là vừa mới cải trang thành nhân viên đều bị nhiệm vụ trò chơi doạ ngốc. 

Thanh niên mặc hoodie vừa mới thay xong trang phục cho đầu bếp: “Bắt Nhan Ký Vân, người này là người chơi mà, tại sao lại có nhiệm vụ này vậy?” 

Cô bé tóc ngắn đeo tạp dề lên cải trang thành bác gái rửa rau, trên tay còn đang cầm găng tay cao su.

Cô ấy nghi hoặc: “Nhan Ký Vân không phải là người lấy được độ hảo cảm của Lý Mục Dương sao? Làm sao mà bắt được, cũng không ai trong chúng ta biết Nhan Ký Vân tròn méo thế nào.” 

Nam nhân tóc đỏ: “Đi xem tình huống trước đã. Khen thưởng 500 tích phân cũng không ít đâu, chúng ta qua ba phó bản rồi cũng chưa gặp nhiệm vụ ẩn bao giờ!”

Thanh niên mặc hoodie một tay chống cằm: “Người này khẳng định là một người chơi giỏi. Trên đường tới trường cũng không thấy hắn, trong khi cơ hồ toàn bộ người chơi đều xung phong bảo vệ Lý Mục Dương. Lúc nãy trong những người cùng nhau trèo tường cũng không có, trốn cũng rất kỹ.”

Cô bé tóc ngắn: “Có phải hắn đến trường trước không? Như vậy thì chúng ta không thấy cậu ta cũng đúng.”

Thanh niên mặc hoodie vỗ đùi: “Có lý, hắn biết người chơi khác sẽ che chở Lý Mục Dương nên hắn giả dạng thành nhân viên trước. Không những có thể tách ra khỏi đám người chơi mà NPC cũng có khả năng sẽ bỏ qua hắn.”

Nam nhân tóc đỏ: “Cậu nói rất đúng,  chúng ta mau đi tìm Nhan Ký Vân đi. Chỉ có mỗi mười phút, nếu như để hắn tìm được chỗ tốt mà trốn,  chúng ta khẳng định sẽ tìm không ra!”

Cô bé tóc ngắn: “ Nhưng chúng ta không biết diện mạo của hắn ra sao, muốn trong mười phút bắt được hắn cũng có chút khó khăn.”

Thanh niên mặc hoodie  giống như đột nhiên bị tiêm máu gà: “Tận 500 tích phân lận đó.”

Nam nhân tóc đỏ: “ Đi thôi.”

Cô bé tóc ngắn: “ Được, đi thôi.”

Những người chơi khác có cùng ý tưởng với bọn họ đều đang ngo ngoe rục rịch.  Có thể lấy được 500 tích phân từ trong tay NPC cũng không quá dễ dàng. Trước kia chỉ cần cùng NPC làm nhiệm vụ chính, hiện tại lại phải đối phó với người chơi làm sao mà dễ hơn được?”

Mặt khác, Nhan Ký Vân Khi nhận được nhiệm vụ hệ thống cảm thấy cuộc sống khó khăn gấp bội. Cậu ở trong lòng hung mắng vài câu thô tục, thật cảm ơn cả nhà hệ thống! 

[Ngày đã kích phát nhiệm vụ ẩn “Giải treo thưởng của Vương Kỳ Kỳ. Trong mười phút hãy trốn thật kỹ và bảo đảm không bị người chơi khác bắt được. Nếu như bị người chơi bắt được sẽ bị cấm dùng đạo cụ trong vòng một giờ. Thành công hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng 500 tích phân] 

Phía trước có NPC, phía sau có người chơi. 

Bất quá nhắc nhở của hệ thống cũng cho Nhan Ký Vân biết rằng cái trò chơi nguy hiểm này có đạo cụ để xài. 

Hiện tại cậu đã thành công cắt đuôi được đám NPC. Sau khi chạy đến lầu một, cậu chui tạm vào vườn hoa nhỏ ở khu dạy học. Bởi vì xung quanh không có chỗ nào để trốn, ngay cả vườn thực vật cũng không có.

Trước tiên cậu cần tìm cho mình một chỗ trốn. Rốt cuộc thì cậu cũng chỉ cần phải chịu đựng mười phút thôi.

Cậu nằm ở giữa vườn hoa. Nhưng đám NPC cũng có đầu óc, biết xem xét chỗ này. Nhan Ký Vân chỉ vừa mới ngồi xổm một lát đã bị một thằng nhóc có ánh mắt sắc bén phát hiện. 

“Nó ở chỗ này!”

Nhan Ký Vân bị bao vây, nhưng cậu tuyệt đối không thể để NPC bắt cậu đi được.

Bất quá cũng đánh lạc hướng được Vương Kỳ Kỳ, tránh cho hôm nay Vương Kỳ Kỳ ăn hiếp Lý Mục Dương. Nhưng cậu cũng không muốn thay Lý Mục Dương đội cái nồi này đâu, rất áp lực. Căn bản không thể trốn trong mấy cây nhỏ này, nên cậu muốn thật nhanh chóng đổi chỗ trốn mới.

Cậu nhìn kỹ đường chạy, vọt ra khỏi vườn hoa hướng về phía trước chạy một mạch. 

Tốc độ của Nhan Ký Vân rất nhanh, qua ba ngã rẽ mấy đứa nhóc đuổi theo cậu đều bị mất dấu. 

Cậu chạy một hơi lên lầu ba, ở chỗ rẽ thấy có một phòng đang mở, thấy không có người liền lặng lẽ đi vào, nhanh chóng chui dưới bàn. Nơi này có mấy cái túi hiệu, vừa lúc tạo thành một vòng, cậu ngồi xổm ở giữa sẽ không bị người khác phát hiện. 

Cậu vừa đi vào, phía sau liền có người tới. Nghe họ nói chuyện, có thể đoán được là hai người chơi nam. 

Thiếu niên: “Cường ca, anh có chắc là vào phòng điều khiển có thể tìm được Nhan Ký Vân không vậy?”

Cường ca: “Tại sao không thể? Có camera thì sẽ tìm được. Đừng tưởng là trò chơi thì mọi thứ không chân thật.” 

Thiếu niên: “Anh nói đúng. Nhưng phải tìm thế nào, nhiều camera như vậy, hơn nữa chúng ta cũng không biết ai là Nhan Ký Vân.”

Cường ca: “Hắn không bảo hộ Lý Mục Dương cùng chúng ta, khẳng định đến trường sớm hơn so với chúng ta, hơn nữa cũng không quan minh chính đại tiến vào trường.” 

Thiếu niên: “Nhưng từ tên thì khó có thể phán đoán ra hắn là nam hay nữ.”

Cường ca: “Trước tiên phải xem camera ở bên chỗ chúng ta trèo tường đã. Sau đó tra xem trong đám nhân viên ai lén lút nhất trong nửa tiếng trước, nhanh lên.”

Bọn họ tra camera, sau đó nghe thấy tiếng một đám học sinh chạy lên tầng này. 

Thiếu niên có chút khẩn trương: “Bọn họ chạy đến lầu này làm gì? Nhìn là biết không phải học sinh cùng lứa với các lớp trên tầng này rồi.” 

Cường ca: “Có lẽ là đang tìm cái gì đó.”

Thiếu niên: “Có lẽ là liên quan tới nhiệm vụ đi tìm Nhan Ký Vân?”

Cường ca: “Để tôi giả làm giáo viên ra hỏi một chút.”

Thiếu niên: “Cường ca cẩn thận, đừng để bị bảo an phát hiện.”

Chỉ trong chốc lát, Cường ca đã trở lại.

Cường ca: “Không có liên quan tới Nhan Ký Vân, bọn họ đang tìm một con mèo đen.”

Mà lúc này Nhan Ký Vân đang tránh ở dưới bàn vẫn không nhúc nhích, ngồi yên chờ đợi. Bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ tới Nhan Ký Vân thế mà lại là một con mèo đen. Bất quá, nếu bị họ biết cũng không phải chuyện tốt gì. 

Nếu bọn họ biết được quan hệ của mèo đen và Vương Kỳ Kỳ, có khả năng người chơi sẽ nghĩ đến mối quan hệ giữa mèo đen và Nhan Ký Vân.  

Biện pháp tốt nhất hiện tại là trốn tránh. Cậu nhìn thoáng qua thời gian còn dư lại trên góc màn hình. 

Còn 7 phút 18 giây. 

Nhan Ký Vân mới nghỉ được hai phút, còn chưa kịp thả lỏng thì bên ngoài phòng điều khiển đã vang lên tiếng bước chân. Đội trưởng đội bảo an ở bên ngoài nói thầm cửa phòng lúc nãy rõ ràng không khoá, gã leng keng lục tìm chìa khóa. Hai người chơi nghe xong vội vàng tìm chỗ trốn. 

Thiếu niên: “Không phải gã đi huấn luyện sao? Tại sao về sớm vậy!”

Cường ca: “Tôi cũng không biết nữa, trốn trước đã.”

Thân hình Cường ca tương đối lớn nên hắn ta trốn vào sau đám máy móc. Thiếu niên thì chui vào gầm bàn nơi Nhan Ký Vân đang ngồi trốn. Cậu ta sửa sửa mấy túi giấy để nó dựng thẳng lên che khuất người cậu ta. Đột nhiên, cậu ta vô tình bắt gặp đôi mắt màu xanh nhạt của con mèo ngồi đó. 

Thiếu niên bị doạ, sợ đến mức vội vàng che miệng mình lại để tránh thét lên: “...” Má ơi! Cái quỷ gì đâu không á!

Lúc này, cửa phòng mở ra, đội trưởng đội bảo an tiến vào. 

Nhan Ký Vân nhanh chóng hành động, đẩy túi trước mặt chạy ra ngoài. 

Thiếu niên cũng không kịp giữ cậu lại. 

Đội trưởng đội bảo an bị mèo đen từ đâu chui ra làm cho giật mình, sau đó gã chú ý tới thiếu niên dưới gầm bàn. 

“Cậu là ai! Ở chỗ này làm gì?”

“Mẹ kiếp!” Bị phát hiện, thiếu niên chui ra ngoài, cậu ta cảm thấy mình vừa bị một con mèo đen tính kế. 

Đội trưởng đội bảo an trực tiếp quên đi mèo đen mà nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt. 

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Hô, mèo đen thoát rồi. Mạo hiểm quá, thật kích thích!” 

“Cười chết tôi, mèo đen quá thông minh. Hiện tại mọi người đều chú ý tìm người, hoàn toàn xem nhẹ chuyện bắt mèo này.”

“Ai nghĩ đến chuyện mèo cũng có khả năng là người chơi đâu? Tôi cược 100 Vận Mệnh tệ bọn họ chắc chắn sẽ không bắt được mèo nhỏ.”

“Mục tiêu ngay dưới mí mắt còn chưa bị phát hiện, đây là phòng phát sóng trực tiếp tốt nhất đó. Mấy phòng phát sóng khác chỉ toàn đi theo kịch bản thôi.”

“Mèo nhỏ khôn thật, đáng yêu quá. Hy vọng mèo nhỏ thông quan nhiều phó bản hơn nữa, thưởng nè!” 

“Chậc, tôi muốn nhìn thấy nó chết thảm dưới tay Vương Kỳ Kỳ cơ. Người chơi khác có thể cố gắng hơn xíu nữa được không? Mau bắt nó đi!” 

“Thấy qua nhiều thứ trong phó bản này rồi, nhưng đây là lần đầu phát hiện còn có nhiệm vụ ẩn đó.” 

“Nè, tại sao mèo nhỏ lại không đi lên lầu nữa vậy?” 

Nhan Ký Vân đương nhiên không thể tiếp tục leo lầu, bởi vì lúc này đây, hệ thống đột nhiên phát thông báo. 

[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương còn 88%]

[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương còn 86%]

[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương còn 84%]

Không biết vì nguyên nhân gì, giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương tụt dốc không phanh. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp