Có thấy mèo nhà tôi đâu không?

Chương 3: Ra đường


2 tuần

trướctiếp

Phản ứng của Nhan Ký Vân so với người đàn bà càng nhanh hơn. Cậu nhanh nhẹn chui qua phần ghế sô pha bên phải. 

Thể lực của bà ta có hạn, bà ta dù có dời đại ghế sô pha cũng khó có thể bắt được Nhan Ký Vân. 

Nhưng vẫn không thể để bà ta tìm thấy cậu, càng không thể cứ như vậy chạy trốn bà ta cả một buổi tối. Thể lực của bà ta tuy yếu nhưng suy cho cùng vẫn tốt hơn so với cậu.

Nhan Ký Vân lợi dụng thời gian quan sát xung quanh, thấy được công tắc đèn liền nghĩ được kế sách.  

Nếu có thể tắt được đèn trong thời gian ngắn nhất, sẽ tìm được một chỗ ẩn nấp mới.  

Hiện tại bà ta vẫn luôn nhìn thấy hướng chạy của cậu. Nhưng nếu như tắt đèn, bà ta sẽ trong nháy mắt mất dấu cậu, dù cho có bật đèn lên lại cũng không biết cậu đã đi đâu. 

Bà ta đang định nhấc ghế sô pha bên phải lên thì Nhan Ký Vân đã chạy ra từ bên dưới. Trong khi bà ta còn nâng ghế dang dở, cậu đã chạy nhanh đến chỗ công tắt đèn, nương theo mấy núi chuyển phát nhanh nhảy lên rồi dùng chân trước tắt đèn.  

“Cụp” một tiếng, đèn phòng khách phụt tắt, trong nháy mắt người đàn bà lâm vào bóng tối, muốn đuổi theo cũng không kịp. 

Trong bóng tối, Nhan Ký Vân muốn chạy vào phòng Lý Mục Dương, lẩn trốn dưới đáy giường, chỉ có như vậy thì bà ta mới tạm thời không đoán ra nơi cậu trốn. 

Bà ta hùng hùng hổ hổ đi bật đèn, sau đó ở phòng khách lục đục tìm Nhan Ký Vân. 

“Tên súc sinh chết tiệt! Đã trốn thì trốn cho kỹ, để tao bắt được chắc chắn sẽ đem mày đi hầm!”

Mà lúc này, Lý Mục Dương lặng lẽ chui ra từ đáy giường đóng cửa lại. Khi nghe thấy tiếng mắng chửi của mẹ nó dưới lầu, nó dũng cảm khoá cửa lại, việc mà trước giờ nó chưa bao giờ dám làm. 

Nó nhỏ giọng nói với Nhan Ký Vân ở dưới đáy giường: “Bà ấy, vào không được. Cậu, có thể đi ra.”

Mẹ Lý tìm không thấy Nhan Ký Vân thì bắt đầu mắng mèo đen, sau đó lại mắng chồng bà ta. Nhưng cuối cùng vẫn không làm được gì, xoay người đi về phòng ngủ. 

Nhan Ký Vân cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, ở dưới đáy giường yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi xác nhận không có tiếng bước chân lẫn tiếng mắng của mẹ Lý ở bên ngoài mới trèo lên giường Lý Mục Dương nghỉ ngơi. 

Cậu nằm một lát liền thấy đói, phi thường hối hận lúc có thức ăn cho mèo lại không biết hưởng. 

Đói bụng quá…

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Mèo nhỏ cũng thông minh quá đi. Tui bắt đầu thích người chơi mới này rồi đó!”

“Chỉ số thông minh của bé mèo cũng cao quá đi.”

“Tại sao khi thấy mẹ Lý bị chơi đến chóng mặt thì tôi có chút vui vẻ vậy nè?” 

“Đây là lần đầu tiên nhìn thấy giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương còn bảo trì ở 90% như thế này.”

“Không nói nhiều nữa, thưởng!”

“Quá thất vọng, mèo nhỏ lại không chết thảm dưới tay mẹ Lý, mẹ Lý như vậy là không được rồi!”

Lúc này người chơi khác vẫn ngồi xổm ở dưới lầu như cũ, vẫn đang bày ra khoảng hai, ba kế hoạch tác chiến. Bọn họ ngồi trong chốc lát mới phát hiện phòng 6002 đã không còn ồn ào nhốn nháo, đèn cũng tắt, hơn nữa giá trị sinh mệnh của vai chính Lý Mục Dương vẫn nằm yên ở mức 90%. Nói cách khác, trong lúc mẹ Lý tức sôi máu muốn đánh người, cậu ta đã thoát được. Mấy người chơi đều đồng dạng cho rằng đã có người chơi đi lên lầu ngăn cản hành vi bạo hành của người phụ nữ. 

Trong lúc bọn họ thở phào nhẹ nhõm, hệ thống phó bản lại bắn ra một cái thông báo. 

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +5] 

Người chơi nhìn thấy thông báo này thì ngẩn người cả ra. 

Có gan lớn chọn phó bản khó đều không phải người mới bình thường, ít nhất bọn họ cũng có kinh nghiệm từ một đến ba phó bản, nhưng bọn họ chưa từng nghe qua chuyện người chơi có thể xoát được hảo cảm của NPC!

Thanh niên mặc áo hoodie: “Còn có thể tăng độ hảo cảm của vai chính với bản thân hả?”

Nam nhân tóc đỏ: “Tôi cũng mới thấy lần đầu.”

Cô bé tóc ngắn: “Làm thế nào để tăng độ hảo cảm của NPC? Tuỳ thời cơ hả?”

Thanh niên mặc áo hoodie: “Nhan Ký Vân là ai vậy? Có ai trong mấy cậu quen không?”

Người chơi khác cũng có cùng câu hỏi. 

Độ hảo cảm của NPC? Rốt cuộc đó là cái gì?

Bất quá, người chơi có kinh nghiệm nói: “Tôi nghe mấy đại lão trong hội của bọn tôi nói, NPC xác thực sẽ cho người chơi xoát độ hảo cảm. Nhưng tỉ lệ tương đối thấp, cực kỳ khó xoát.”

“Xoát độ hảo cảm có ích không?”

“Có, xoát độ hảo cảm có thể tăng tỉ lệ thông quan trò chơi. Nhưng người chơi trong phó bản đều sẽ chọn đi tìm manh mỗi, sẽ không ai rỗi mà đi xoát độ hảo cảm NPC cả. Mấy người phải biết rằng NPC của ‘Vận Mệnh’ cực kỳ tàn nhẫn, thằng ngu mới xoát, mà cũng chỉ có NPC liên quan đến chủ tuyến mới có độ hảo cảm.”

“Nhan Ký Vân chắc là không cố tình xoát đi?”

“Phỏng chừng là vô tình mà thôi. Phó bản chỉ có mỗi 24 giờ, lúc này còn chưa qua được một tiếng, tôi không tin là cậu ta chủ động xoát. Chắc do may mắn.”

Đối mặt với sự kinh ngạc, nghi hoặc của người chơi mới khác thì Nhan Ký Vân tương đối bĩnh tĩnh. Có lẽ là khi đưa đồ cho NPC, NPC sẽ căn cứ vào giá trị đồ mà cậu đưa để tăng độ cảm. Cậu vừa mới chơi mẹ Lý cả một vố lớn, đuổi bắt đến đói cả bụng, độ hảo cảm của Lý Mục Dương tăng cũng bình thường. 

Một đêm yên ổn. 

Nhan Ký Vẫn sau cùng vẫn là nửa đêm nằm lên giường Lý Mục Dương, mơ mơ màng màng, sợ mẹ Lý lại đột nhiên bùng nổ, nhưng may là bà ta không có làm cái gì nữa. 

Sáng ngày hôm sau, mẹ Lý vậy mà lại cười tủm tỉm làm bữa sáng cho ba Lý và Lý Mục Dương, tựa như tối qua cái gì cũng chưa xảy ra. Nhan Ký Vân cũng có đồ ăn, là một chén sữa dê và một chén thức ăn cho mèo. 

Cậu ban đầu còn do dự không muốn ăn. Nhưng sau đó nghĩ lại, cúi đầu ăn thì thấy vị cũng không quá tệ. 

Mẹ Lý tựa hồ không nhớ rõ chuyện đêm qua. 

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Sao lại thế này? Theo lẽ thường thì không phải mẹ Lý sẽ nỗi giận đá Lý Mục Dương để cậu ta rời giường sao?” 

“Mẹ Lý có phải được thiết lập lại không? Bà ấy nhìn ôn hoà hơn nhiều.”

“Chẳng lẽ tối qua bị mèo nhỏ dạy dỗ quá mức, tỉnh lại liền đổi tính?”

“Đây là cốt truyện mới hả? Sao mà ấm áp quá vậy, cốt truyện bạo lực máu me đâu?” 

“Chắc là trên đường đi học sẽ có, lập tức sẽ nhìn thấy hình ảnh mèo nhỏ chết thảm trên đường.” 

Sau khi Nhan Ký Vân ăn no, cậu mới xem lại thông tin phó bản. 

[Phó bản Tan Học Về Nhà]

[Tiến độ nhiệm vụ chính: 5%]

[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương: 90%]

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương: 5/100]

[Thời gian còn lại của phó bản: 12 tiếng]

[Số người chơi: 10/10]

Qua một buổi tối, số người chơi vẫn không thay đổi, chứng tỏ không có chuyện gì quá lớn xảy ra. 

Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, Nhan Ký Vân không có khả năng ngồi ngốc ở nhà cả ngày. Vì thế, lúc Lý Mục Dương không chú ý, cậu chủ động chui vào bên trong cặp sách. 

Lý Mục Dương đeo cặp sách lên mới nhận ra mèo đen đang ở bên trong. 

Nó đang học tiểu học, nhà nó xa, phải đi lúc 7 giờ 50 mỗi sáng thì mới đến trường đúng giờ. 

Nó vừa ra khỏi tiểu khu liền có một đám người xa lạ đi theo phía sau. 

Nhan Ký Vân từ khe hở nhìn ra ngoài quét quanh một vòng, những người theo sau đều là người chơi. 

Từ nhà Lý Mục Dương đi ít nhất cũng phải mất hai mươi phút mới đến trường. Nó sẽ đi qua sáu con phố, chờ bốn cái đèn đỏ, hai con phố còn lại phải đặc biệt chú ý xe cộ khi qua đường.  

Học sinh tiểu học đi học một mình, lại không có cha mẹ dẫn đi, không chú ý một cái liền phát sinh gần như cả chục vấn đề. 

Nhan Ký Vân kéo mở dây kéo từ bên trong, ló đầu ra ngoài tập trung vào con đường phía trước. 

Sau khi rời khỏi người mẹ bạo lực kia, Lý Mục Dương hoạt bát lên không ít. 

Nó nhỏ giọng nói chuyện cùng Nhan Ký Vân: “Tớ đặt cho cậu một cái tên nhé? Gọi là Hạt Mè đi.”

Nhan Ký Vân: “...” Cậu cũng không quá muốn tiếp thu cái tên này. 

Lý Mục Dương: “Nhưng tớ nghe dì ở tầng dưới nói, đặt tên cho vật nhỏ thì nó sẽ có cảm tình, sau này muốn cho cũng không được.”

Lý Mục Dương: “Nếu cậu đi rồi, cậu có trở lại thăm tớ không?”

Lý Mục Dương: “Hạt Mè à, cậu thế mà lại không kêu tiếng nào. Mèo nhà người khác đều kêu meo meo mà nhỉ.”

Nhan Ký Vân cũng không bởi vì đối phương là thằng nhóc mà thay đổi quy tắc của bản thân. Cậu là mèo, nhưng cậu sẽ không kêu bậy. Cậu là con người, biến thành mèo chỉ là ngoài ý muốn thôi. 

Cậu nhìn chằm chằm đường cái phía trước, mới đó mà phải qua cái đèn đỏ đầu tiên rồi. 

Cậu nghe Lý Mục Dương nói: “Bất quá cậu theo tớ đi học cũng không thể kêu lên, nếu bị bạn học phát hiện sẽ bị mang đi đó. Bạn học của tớ đều thích bắt nạt động vật nhỏ.”

Nói giữa chừng, đèn ở ngã tư ngã đỏ. Lý Mục Dương chỉ lo nói chuyện nên không để ý, cứ thế mà đi. Lúc này, một chiếc xe màu trắng có tốc độ khá cao rẻ trái, nếu không né kịp thì chắc chắn nó sẽ tông vào họ. 

Nhan Ký Vân sốt ruột muốn kéo Lý Mục Dương về lại lề đường, nhưng cậu còn chưa chụp vai nhắc nhở thì một thanh niên mặc áo hoodie đã túm lấy cặp sách của Lý Mục Dương kéo về. 

Nhưng mà, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tài xế chiếc xe kia bị Lý Mục Dương doạ sợ. Trên xe có dán chữ “thực tập”, hẳn là người mới tập lái. Vị tài xế này muốn dẫm phanh, lại dẫm nhầm chân ga, căn bản đang rẽ trái lại đánh tay lái về bên phải, hướng về phía Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương mà chạy thẳng!

Nếu bị chiếc xe kia tông, Lý Mục Dương không chết thì cũng bị thương. 

Thanh niên mặc áo hoodie cũng không nghĩ tới chiếc xe kia còn chuyển hướng về phía họ, liều mạng túm Lý Mục Dương lùi về phía sau. Một nam nhân tóc đỏ vọt tới, tay không ở phía sau giữ xe lại khiến xe vô pháp tiến về phía trước. Một cô bé tóc ngắn phá vỡ cửa kính trên xe, một chân đá tài xế ra chỗ khác, linh hoạt ngồi vào ghế lái duỗi chân dẫm phanh. 

Với mọi sự nỗ lực, xe cuối cùng cũng ngừng lại, mạng của Lý Mục Dương tạm thời được giữ. 

Cô bé tóc ngắn từ bên trong xe đi ra, nhìn về phía Lý Mục Dương đang được đỡ bởi thanh niên mặc hoodie: “Có sao không?”

Thanh niên mặc hoodie: “Tôi không sao.”

Cô bé tóc ngắn: “Ai hỏi cậu, tôi hỏi thằng bé.”

Thanh niên mặc hoodie lẩm nhẩm: “Tôi đã không sao thì thằng nhóc đó còn có thể xảy ra chuyện gì.”

Nhìn ba người trước mặt phối hợp trôi chảy như vậy, Nhan Ký Vân giờ đây chắc chắn họ là người chơi, hơn nữa là tổ đội có độ phối hợp cực cao. Sức mạnh của nam nhân tóc đỏ rất lớn, thân thế của cô bé tóc ngắn cũng cực kỳ linh hoạt. 

Cậu vẫn chưa quá quen thuộc với trò chơi, vẫn là không nên khai ra mình là người chơi, rút dây động rừng. 

Cậu yên lặng rụt đầu vào trong cặp sách của Lý Mục Dương. 

Sau khi sự kiện bị xe tông được giải quyết, Lý Mục Dương cảm ơn họ, sau đó tiếp tục đến trường. 

Đường đông đúc tấp nập, người chơi lên tinh thần gắt gao theo sát Lý Mục Dương. Bởi vì chỉ cần sơ suất chút thôi là tên NPC này liền GG*

*GG: good game = tử trận. 

Dọc đường đi Nhan Ký Vân cũng không ngoi đầu ra ngoài lần nào nữa, cũng không biết đám người kia có biết đến sự tồn tại của cậu hay chưa. 

Mà tự nhiên lúc này Nhan Ký Vân cảm thấy trốn ở cặp sách không phải là kế tốt. Lỡ Lý Mục Dương bị đâm thì cậu cũng bị ép thành bánh quy. 

Đường đi học của Lý Mục Dương cũng không quá an toàn. Đầu tiên là thiếu chút nữa bị xe đâm, ngay sau đó lại xém bị đâm bởi khối xi măng vừa thi công xong. Sau đó nữa, tự dưng trứng của một con chim từ đâu ra, thiếu chút nữa đã nện lên đầu thằng bé. Tới cái đèn xanh đèn đỏ gần trường thì bị dòng người xô đẩy đến mức gần như bị đẩy ra lòng đường cái đứng. May mắn thay, dọc đường đi đều có người chơi che chở, mạng nhỏ của thằng bé mới xem như được bảo vệ chu toàn. 

Vì việc lạ cứ xảy ra liên tục trên đường đi, nên khi Lý Mục Dương đến trường thì tiếng chuông thứ hai* đã vang lên.  

*Không phải chuông tiết hai. Trước khi tiết một bắt đầu có một tiếng chuông vang lên, thường là cách thời gian bắt đầu tiết một từ 5-10 phút, để học sinh vào lớp tập trung ổn định. 

Người chơi không có thân phận bị chặn ngoài cổng trường, chỉ có Nhan Ký Vân nhẹ nhàng theo nó vào trường. 

Cậu nghe tiếng Lý Mục Dương vội vội vàng vàng chạy vào lớp. Nhưng mà nó cũng chỉ là học sinh tiểu học, leo lầu cũng mỏi chân, thành công đến muộn. 

Khi Lý Mục Dương dừng chân, một thanh âm nghiêm khắc lọt vào tai Nhan Ký Vân: “Lý Mục Dương, đây là lần thứ ba trong tháng rồi. Hôm nay tiết đầu cứ đứng ngoài hành lang chịu phạt đi. Nếu mà còn đi trễ nữa, cô nhất định sẽ mời mẹ em đến!”

Lý Mục Dương đỏ mặt khẩn trương đứng ở cửa, nó nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, cô Triệu. Em không có cố ý đi trễ, có thể không mời phụ huynh được không ạ?” Mắt nó hiện lên một tia khủng hoảng. 

Nhan Ký Vân lén lút thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài nhìn chủ nhân của thanh âm nghiêm khắc nọ. 

Đây là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt nghiêm túc, nhìn là biết người này không bao giờ chấp nhận được bất cứ sai lầm nào. Cô ta lạnh mặt, không để ý đến lời thỉnh cầu gần như muốn quỳ xuống cầu xin của Lý Mục Dương.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp