Tần Huyên nghe thấy Tùy Thịnh nói lời này chỉ quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.
Nhưng thật ra Tùy Thịnh chỉ muốn mắng mình là cái đồ đần độn, tại sao lại không suy nghĩ thấu đáo mà thốt ra mấy từ này chứ. Nhưng mà lời cũng nói ra rồi, cũng không thể giả vờ mất trí nhớ như chưa nói được, Tùy Thịnh chỉ có thể trầm mặc cùng Tần Huyên ngồi làm thức ăn cho muỗi.
Sau khi cẳng chân Tùy Thịnh bị chích mấy cái nốt, Tần Huyên đột nhiên nói: “Anh có muốn đi uống một chén không, tôi mời khách.”
Thẳng thắn mà nói, ở chung một chỗ với người lạ, cho dù lời nói trong miệng anh ta có vẻ châm chọc cô ấy thì trong lòng cô ấy cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Không ai thích người khác thuyết giáo mình, cô ấy cũng vậy, cô ấy biết mọi người trong nhà đều là muốn tốt cho mình nhưng nói gì thì nói, cho dù nặng hay nhẹ thì cũng đều như một cây roi quất lên người cô ấy.
Cô ấy không dám nói mình là người bị hại, cũng không có mặt mũi nói, bởi vì giờ phút này hành vi của cô ấy đối với người khác chính là một loại tổn thương. Dù cho người nhà cô ấy một hai phải đặt cô ấy ở vị trí người bị hại này cũng không thay đổi được sự thật cô ấy đúng là đã phá hỏng hôn nhân của người khác.
Nên làm như thế nào, nên nói như thế nào, trong lòng cô ấy đều biết, chỉ là cô ấy còn cần một chút thời gian để chữa trị cho mình.
Nếu là bình thường, Tùy Thịnh không có khả năng đi ra ngoài uống rượu cùng một cô gái mới quen nhưng mà lúc nãy anh ta vừa nói bậy, bây giờ cũng có chút áy náy vô hình, đành phải gật đầu nói: “Đừng đừng, tôi mời cô, nếu người khác biết tôi cùng em gái ra ngoài uống rượu mà còn để em gái mời khách thì tôi không sống nổi nữa mất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play