Tiếng khóc vọng xuống dưới lầu, Hoa Tiểu Ngọc chạy lên, ngăn chặn miệng nhỏ của tiểu Thận.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Người không lớn, giọng lại không nhỏ." Cô ta hung ác nói.
Thấy đứa bé mặt mày tím tái, cô ta mới thoải mái mà thả tay ra.
Tiểu Thận không khóc nữa, nháy mắt nhìn theo phương hướng của Hoa Tiểu Ngọc, bản năng nói cho bé biết, nếu tiếp tục khóc sẽ gặp nguy hiểm.
Thái Xuân Ni xuất hiện tại cửa ra vào, dựa vào cạnh cửa nhíu mày nhìn cô ta: "Nghĩ mãi mà không rõ cô bắt cóc đứa bé này về làm gì? Muốn làm mẹ thì tự mình sinh, nuôi con người khác là có ý gì? Huống chi còn là kẻ thù đấy."
Hoa Tiểu Ngọc quay đầu cười cười: "Chị, chị không biết là con của kẻ thù gọi mình là mẹ, rất thoải mái sao? Chờ nó trưởng thành, sẽ gọi tôi là mẹ một cách trìu mến, sau đó tôi sẽ dạy nó trả thù mẹ ruột của mình, khó chịu sao?"
Thái Xuân Ni liếc cô ta: "Cô đúng là biết chơi. Bất quá tôi thấy cô chăm sóc nó như vậy, trưởng thành nó cũng sẽ không thể trìu mến mà gọi cô là mẹ được, nó cũng sẽ hận cô. Hoặc là, nó cũng không thể sống nổi đến lúc lớn lên."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT