Hoa Chiêu nhìn bà ta làm như không có việc gì, khuôn mặt tươi cười, nhất thời không biết lấy thái độ gì để đối đãi với bà ta.
Sao cô cứ cảm giác Chu Lệ Hoa chính là một kẻ lưu manh? Trước đó hai người có thể xé nhau chỉ vào mũi nhau mà mắng, đảo mắt một cái bà ta lại như không có việc gì, lần sau thấy người còn có thể cười hì hì.
Hoa Chiêu không thích nhất là loại người này, rất khó chơi.
Cô còn chưa nghĩ ra nói cái gì, Diệp Hưng liền từ bên cạnh xông lại, lôi kéo Chu Lệ Hoa đi qua một bên rồi.
"Mẹ, nếu mẹ không có việc gì thì giúp con chẻ củi a, đừng quấy rầy chị dâu hai nấu cơm."
Chu Lệ Hoa không muốn: "Mẹ là người chẻ củi sao?"
"Vậy mẹ vào nhà ngồi đi, uống trà, ăn hạt hướng dương, đừng ở đây." Diệp Hưng nói ra. Mẹ hắn vừa há miệng lòng hắn liền run rẩy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT